Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1106 - Q5 - Chương 123: Trường An Hành Hội.

Q5 - Chương 123: Trường An hành hội. Q5 - Chương 123: Trường An hành hội.Q5 - Chương 123: Trường An hành hội.

Tiết Trường Phong ăn thêm một bát mỳ trộn nữa mới ợ hơi, nói:" Đói là thứ rất đáng sợ, Trường An tuy giàu có nhưng không phải ai ai cũng có cái ăn, nhiều người vì cái ăn mà sẵn sàng làm bất kỳ việc gì. Tất nhiên đây là những người chỉ dùng một lần."

Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Ở Trường An này ngươi xin tiền không được, chứ ngươi đi xin ăn, dù ngon hay dở thì thế nào cũng có người cho ngươi một bát, nên ngươi đừng mong dùng cái ăn mua chuộc tử sĩ, cách này không ổn."

"Nhà lao thế nào cũng có tử tù..."

Không đợi Tiết Trường Phong nói xong, Ân Nhị Hổ đã cắt lời:" Tử tủ phải bị chặt đầu, không thể thiếu một tên nào, thế mới xứng với tội chúng gây ra."

Tiết Trường Phong ngây ra nhìn Ân Nhị Hổ, người huynh đệ này của mình lại đầy cảm giác chính nghĩa như thế từ bao giờ? Nói tới làm chuyện dơ bẩn, hắn kém ai đâu? Chưa từng ngại tanh dính máu cơ mà. Bây giờ Tiết Trường Phong mới chú ý, hình như không chỉ thành Trường An thay đổi, mà cả người sống ở đó cũng thay đổi:" Vậy thì thi ân cho người ta, sau đó..."

Ân Nhị Hổ lần nữa không đợi hắn nói hết, chỉ mũi mình:" Chủ thượng có đại ân với ta, nặng tựa như núi, hiện giờ ta không làm được tử sĩ nữa."

Tiết Trường Phong chỉ mặt Ân Nhị Hổ, thiếu chút nữa chửi hắn, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, ngươi cố ý gây sự với lão tử phải không?

Ân Nhi Hổ như đọc được ý nghĩ của hắn:" Không phải ngươi luôn tự nhận thông minh hơn lão tử, chỉ cần quay về sẽ ngồi lên đầu lên cổ ta sao? Đừng lề mề nữa, mau nghĩ cách đi, không bao lâu nữa hoàng đế phong thiện Thái Sơn, chủ thượng phải đi theo, chúng ta không để đám ngưu quỷ xà thần đụng tới Trường An."

Tiết Trường Phong hít hơi như đau răng, ngồi day trán một lúc, nói:" Gần đây ta để ý tới hành hội ở Khúc Giang Lý."

"Đây là thứ rất thú vị, ở đại sảnh của hành hội có tấm bảng lớn, trên đó treo các loại ủy thác, bao gồm đưa hàng, hộ vệ, tới tìm kiếm các thứ thần kỳ cho quan phủ, đủ các loại. Người tới đó rất đông, đủ các loại, thợ săn, du hiệp đao khách, bọn họ tự xưng là những người mạo hiểm."

Ân Nhị Hổ gật đầu:" Hành hội này kỳ thực tiền thân do chủ thượng khai sáng ra, trước kia chủ thượng thường treo yêu cầu tìm kiếm các loại giống cây quý hiếm ở Nhà ăn lớn trong phường Tấn Xương. Dần dần có nhiều quý nhân treo biển tìm kiếm các loại thuốc quý, hoạt động tấp nập một thời."

"Sau khi chủ thượng đưa thương đội lớn từ phía tây về, nhiều thương cổ muốn đi Tây Vực phát tài thuê ngươi từng theo chủ thượng đi Tây Vực làm hộ vệ. Từ đó chính thức ra đời hành hội này, đồng thời vì quy mô lớn, không thể hoạt động ở Nhà ăn lớn nữa, chuyển sang Khúc Giang lý cho thuận tiện, dù sao nơi đó nơi đó có chợ giao dịch, nhiều thương cổ tụ tập."

Thứ này xuất hiện sau khi Tiết Trường Phong đi làm dã nhân, nên Ân Nhị Hổ giải thích cho hắn hiểu.

Tiết Trường Phong cười thần bí:" Vậy ngươi có biết ngõ phía sau hành hội không?"

“Ta không chú ý."

"Ăn xong cơm chúng ta đi xem."

Ân Nhị Hổ không hiểu việc này liên quan gì tới chuyện tìm kiếm tử sĩ, thấy hắn có vẻ rất nghiêm túc cho nên gật đầu đồng ý.

Khúc Giang lý nay đã thành một tòa thành mới bên ngoài Trường An, khác với Trường An, nó không có tường thành cao lớn, nhưng xung quanh có một vòng hố rất sâu.

Nghe nói hố này sâu tới nôi cho tường thành Trường An xuống cũng không nhô lên được chút nào.

Chuyện này có nguyên nhân sâu xa của nó, nếu xây tường thành chưa nói không ai cho xây, hao phí cũng rất lớn, nhưng đào hố thì còn lấy được đất nung gạch. Khúc Giang lý từng là nơi cung cấp gạch ngói lớn nhất Trường An nên họ nhiệt tình với chuyện đào đất lắm.

Xây thành vì tốn tiền nên quy mô có hạn, hố Khúc Giang Lý đào càng nhiều càng ra tiền, cho nên chẳng cần ai thúc giục các chủ lò gạch ra sức đào. Nếu không phải khi đó triều đình phát hoảng ra lệnh cấm, bọn họ còn đào hoành tráng hơn nhiều.

Trong hố có nước, nối liền với Bá hà, thế là thuyền từ vận hà tới càng thuận tiện hơn cả thành Trường An.

So với thành Trường An thì Khúc Giang lý mang một dáng vẻ khác. Nơi này vốn lò gạch nhan nhản khắp nơi, nhưng từ khi hai ngọn núi đất tồn tại nghìn năm biến thành đất bằng, đất bằng xung quanh biến thành hố sâu không đáy thì những cái lò đó bị ép rời khỏi Khúc giang lý. Từ đó biến một nơi bẩn thỉu mịt mù trong khói than biến thành thành thương nghiệp khổng lồ.

Khúc Giang lý không còn tro than rơi lả tả, đất đai trơ trụi cây cối không sống nổi nữa, mà trồng rất nhiều trúc loài sinh trưởng nhanh và tùng bách phát triển chậm.

Những loại cây như hòa liễu là bị nghiên cấm, chẳng ai thích mùa xuân tơ liễu bay khắp nơi cùng mùa thu lá hòe rụng đầy thế giới.

Đường xá nơi này tuy chia ô thẳng tắp giống Trường An, nhưng kết cấu nhà lại khác hoàn toàn, trong Trường An là nhà xà cột mái cong, còn nhà ở đây toàn bằng đá, mái bằng phẳng, vuông vuông vức vức. Bước chân vào Khúc Giang lý, tựa hồ như tới một nơi khác không thuộc về Đại Đường nữa, ngay cả người đi trên đường thì cũng cực nhiều Hồ thương với hình dáng kỳ lạ, ngôn ngữ không ai hiểu.

Kiến trúc lớn nhất, nổi tiếng nhất ở Khúc Giang lý là sở giao dịch cũng là khởi nguồn tạo thành Khúc giang lý bây giờ.

Ân Nhị Hổ và Tiết Trường Phong đi qua cây câu treo lớn tiến vào Khúc Giang lý, hai người không tốn thời gian ngắm cảnh, tới thẳng đại sảnh hành hội.

Nơi này tập trung nhiều nhất là người mối lái, kế tới là từng nhóm mạo hiểm giả, những người này ăn mặc giống thợ săn, minh mang vũ khí, mặt mày sứt sẹo phong Sương.

Đây là nơi người ta có thể kiếm mọi thứ trên đời.

Bất kể ngươi muốn mua nô phó, cừu dê, hay mua ngôi nhà giá trị mười vạn quan, hoặc chỉ mua căn nhà nhỏ xíu chui ra chui vào, ngươi muốn tìm châu báu đắt nhất thế gian hay những thứ rác rưởi, đồ cũ người ta vứt đi, đều tìm được ở nơi này.

Giả như ngươi muốn mua mục trường ở vùng biên viễn, chỉ cần ngươi đủ bản lĩnh giữ được thì cứ việc, cứ đưa ra yêu cầu, sẽ có người tìm tới ngươi.

Hoặc ngươi muốn hòn đảo nhỏ, tự mình làm đảo chủ, không phải là không thể.

Ân Nhị Hổ đứng trước khu vực đang đấu giá chiến mã, hâm mộ nhìn con ngựa Đại Uyển cực kỳ thân tuấn cùng với cái mông lớn trên đó, to không kém gì mông ngựa, chiến mã cử động, cái mông đó cũng đu đa đu đưa khơi gợi trí tưởng tượng.

Nữ tử có cái mông bự như thế thì không thể nào là nữ tử Đại Đường.

Ân Nhị Hổ nhìn mông người ta nửa ngày trời mới chịu đưa ánh mắt đi lên, quả nhiên là nữ tử Hồi Hột tóc màu hạt dẻ.

Tiết Trường Phong kéo cánh tay Ân Nhị Hổ:" Đi thôi, dù là tuấn mã hay là Hồ cơ thì cũng không phải loại quỷ nghèo gia sản có trăm quan như ngươi đụng vào được."

Ân Nhị Hổ làu bàu:" Chẳng biết từ khi nào mà người có trăm quan cũng thành quỷ nghèo."

Hai người đi trong đại sảnh cực lớn của hành hội, một bên là cột đá lớn hai người ôm, một bên phân chia thành các khu giao dịch. Rất nhanh Ân Nhị Hổ phát hiện, mình không chỉ không mua nổi ngựa và mỹ nhân, ngay cả xe ngựa cũng không mua nổi. Một chiếc xe ngựa bốn bánh đặt trên đài gỗ màu đỏ sậm có cái gì mà dù hắn không ngừng tham ô ở nhà ăn lớn cũng không mua nổi.

Cuối cùng Ân Nhị Hổ bỏ 5 quan tiền mua cho Tú Nương một cái trâm gài tóc có gắn lam bảo thạch, dù chỉ to như hạt đỗ, nhưng màu lam thẫm vô cùng bắt mắt. Tiếp đó lại bỏ 3 quan tiên mua cho nha đầu một cái dây chuyền vàng.

Thế đã là khả năng chỉ tiêu cao nhất của hắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment