Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1105 - Q5 - Chương 122: Cuộc Sống Của Một Tử Sĩ.

Q5 - Chương 122: Cuộc sống của một tử sĩ. Q5 - Chương 122: Cuộc sống của một tử sĩ.Q5 - Chương 122: Cuộc sống của một tử sĩ.

Ân Nhị Hổ đêm qua rong ruổi trên người Tú Nương nửa đêm, không phải là vì hắn ham nữ sắc, mà là Tú Nương muốn một nhi tử nữa, trong nhà chỉ có một khuê nữ, thực sự quá vắng vẻ, chuyện này rất hợp ý hắn.

Tú Nương cảm thụ được sự nhiệt tình của hắn, tất nhiên dốc sức hầu hạ.

Khi trời sáng, Ân Nhị Hổ ra ngoài rửa ráy thấy Tiết Trường Phong tỉnh thần lờ đờ, còn nhìn hắn đầy u oán.

Ân Nhị Hổ võ lồng ngực nở nang lông lá:" Hâm mộ không?"

Tiết Trường Phong thở dài:" Đúng là hâm mộ thần, có điều kiếm cho ta một nơi ở khác đi, chịu không nổi."

Ấn Nhị Hổ cười thoải mái:" Nhà cửa thì nhiều lắm, ngươi cũng kiếm một nữ nhân mà thành gia đi, ngươi cũng thấy rồi, chủ thượng không cản thuộc hạ có gia quyến đâu."

"Người có gia thất dễ khống chế hơn mà."

"Ngươi nói thế cũng không sai, nhưng nhìn ở phương diện khác, người có gia quyến cũng vướng bận nhiều hơn, không dễ dàng bán mạng nữa. Chủ thượng muốn dùng chúng ta, song không phải chỉ coi chúng ta như thanh đao, đó là điều làm người ta thoải mái."

Điều này Tiết Trường Phong thừa nhận, lấy nước giếng mát lạnh vốc lên làn da mặt nõn nà của mình, hắn đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi.

Tên điên Hạ Lan Mẫn Chi tới giờ vẫn rất bình tĩnh, dù bộ hạ bị Vân Sơ giết rất nhiều, bê ngoài vẫn tỏ ra như không hề có chuyện gì. Như thế không được, Tiết Trường Phong thấy phải thúc ép hắn có hành động, nếu không tên điên đó làm ra chuyện bọn họ không lường trước được.

Mái tóc dài nửa thước đã có thể búi lại rồi, Tiết Trường Phòng đội khăn chít đầu lên, mặc thanh xam lên, thư sinh văn nhược năm xưa lại xuất hiện trước mặt Ân Nhị Hổ, chỉ la khóe mắt có thêm nếp nhăn rõ ràng, tuổi hoa thiếu niên rốt cuộc chẳng thể lấy lại.

Một cái quạt gấp mới thịnh hành ở Trường An trượt từ trong ống tay áo ra, đập vào lòng bàn tay, Tiết Trường Phong xoạch một cái mở quạt, vừa phe phẩy vừa nói:" Có phong phạm sĩ tử Trường An chưa?"

Ân Nhị Hổ quan sát hắn một lượt, cởi túi tiền đeo vào hông Tiết Trường Phong:" Có tiền mới gọi là sĩ tử, không có tiền ngươi là luyến đồng, còn là luyến đồng già đấy. Phải rồi, thời gian qua ngươi làm cái gì vậy? Hơn nửa tháng rồi..."

Chẳng đợi cho Ân Nhị Hổ nói hết Tiết Trường Phong giũ ống tay áo, lắc cổ mấy cái cho thoải mái, nói một câu "đi đây" rôi đi thẳng luôn.

Tú Nương dẫn nữ nhỉ từ trong phòng đi ra, cẩn thận hỏi:" Phu quân, Tiết công tử muốn đi à?"

Ân Nhị Hổ nhổ nước muối đi, nói nhỏ:" Loại người này không ân phận ở nhà đâu, không phải là người tốt."

Tú Nương che miệng cười:" Chàng lo thiếp thân bị Tiết công tử lừa mất hay sao?"

Ân Nhị Hổ giận:" Nàng thích thì cứ đi theo hắn!"

Tú Nương kéo tay hắn:" Cũng chỉ chàng đem xướng phụ cửa khép hờ năm xưa là bảo bối thôi, ai mà thèm."

Ân Nhị Hổ bế tiểu nha đầu đang ôm chân mình lên, mổ một cái vào má:" Cũng chỉ tiểu xướng phụ nàng thích tên người chết bò từ loạn táng cương về."

Khi Ân Nhị Hổ tới Nhà ăn lớn phường Tấn Xương thì mặt trời lên cao rồi, đi vào phòng chưởng quầy của mình, đêm qua vất vả quá độ, có tuổi rồi, không còn được như sưa, đấm lưng bảo tiểu hỏa kế:" Tới bếp mang cho ta bát gà hầm nấm."

Tiểu hỏa kế cười hì hì nói:" Nghe bảo trong bếp còn có trùng thảo, lúc hầm gà có cho vào không ạ?”

Ân Nhị Hổ đá về phía tiểu hỏa kế:" Xéo mau, thứ đó lão quản gia dùng nhiều tiền mua về, để kiếm tiên từ người có tiên đấy, đừng có lãng phí."

Tiểu hỏa kế chạy đi rồi, Ân Nhị Hổ mở sổ ghi nhớ ra, xem chuyện phải làm hôm nay.

Hôm nay chuyện đầu tiên phải làm là đưa bông tới phủ Lam Điền hầu, đây là đợt bông cuối cùng trong năm, loại bông này tới từ Lũng Hữu, loại bông này trắng hơn bông thường.

Theo lý mà nói đây là nguyên liệu dệt vải bông tốt nhất, nhưng người Đường chưa tiếp nhận được loại sản phẩm đắt đỏ này, đành do hầu phủ làm thành chăn đệm, bán giá cao cho nhà huân quý.

Số lượng không nhiều, chỉ 200 bao, từ Nhà ăn lớn tới hầu phủ chẳng bao xa, hắn tranh thủ giờ là lúc bữa sáng đã qua, giờ ăn trưa chưa tới, nhân thủ rảnh rỗi ở đây nhiều, ra lệnh họ mang bông tới hầu phủ.

Công việc chẳng có gì để nói, dù lên chưởng quầy lâu rồi, Ân Nhị Hổ vẫn giữ thói quen tự tay làm việc, khi vác bông vào phủ tới lượt thứ hai thì bị ba đứa bé dắt trâu gỗ ngựa máy trứ danh Trường An chặn đường, chất vấn hắn, sao vác bao tải to thế mà không tìm chúng.

Ân Nhị Hổ không cho rằng thứ trâu gỗ ngựa máy đồ chơi trong tay chúng có thể chở được bao bông nặng tới 200 cân.

Nhưng mà nhìn thấy tiểu hầu gia mặt mày nghiêm túc đành mời tiểu hầu gia dùng trâu gỗ ngựa máy quý giá giúp họ vận chuyển bông.

Thế là công việc vốn chỉ cần nửa canh giờ là làm xong, khi dùng thần khí của tiểu hầu gia, bọn họ tốn mất một canh giờ rưỡi chưa nói, khiến Ân Nhị Hổ vì đẩy trâu mà mệt tới hai chân mềm nhữn.

Chết người nhất là còn làm hỏng một con trâu gỗ ngựa máy. Ân Nhị Hổ thề, hắn không dùng tới số thần khí đó, so với việc nói là thần khí chở bông, không bằng nói hắn và một hỏa kế khác phải năng vào phủ.

Tiểu hầu gia dễ đối phó, hai vị tiểu công tử cũng dễ đối phó, nhưng khó chơi nhất là An Định công chúa được nuôi trong nhà, đám người Ân Nhị Hổ bị mắng một tuần hương ôm đầu bỏ chạy.

Lân nữa quay về phòng chưởng quầy, Ân Nhị Hổ ôm ấm trà lạnh tu ừng ực rồi mới dùng khăn lông lau mồ hôi trên ngực.

May mà món ăn mà hắn dặn hỏa kế hồi sáng đã đưa tới, hắn cầm con gà thơm phức mùi nấm xé ăn.

Một ngồi gà nắm, sáu cái bánh bao lớn vào bụng, sức lực lan tỏa ra toàn thân, vỗ bụng bành bạch, cảm thán cuộc đời tử sĩ của mình đúng là có một không hai.

Ân Nhị hổ về tới nhà thì thấy Tiết Trường Phong đã về trước mình, đang ăn mỳ trộn do Tú Nương làm.

Nhìn Tiết Trường Phong ăn sướng khoái, Ân Nhị Hổ lại chẳng thoải mái, ngồi xuống bên bàn:" Ngon không?”

Tiết Trường Phong nuốt mỳ xuống, tranh thủ giơ ngón cái:" Ngon, chỉ cần ngươi đừng làm bộ mặt khó ưa đó thì mỳ càng ngon hơn.”

Ấn Nhị Hổ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải thực sự tức giận, còn bóc cho hắn mấy nhánh tỏi.

"Ngươi sống được tới giờ, lại còn sinh con, đúng là ngoài dự liệu của ta." Tiết Trường Phong cảm thán, dù trước đó cũng nghe Ân Nhị Hổ nói rồi, nhưng nửa tháng qua thực sự chứng kiến cuộc sống chẳng khác gì người thường của hắn, mới có cảm xúc rõ ràng:

Không ngờ Ân Nhị Hổ nghe câu này không vui, mà còn lo lắng, mất một lúc mới nói:" Không chỉ ta, nhiều huynh đệ của chúng ta cũng an gia lập thất rồi ... Chủ thượng địa vị ngày một cao, cây cao đón gió lớn, mà đám bọn ta lại không dùng được nữa, ta đang muốn tìm một nhóm tử sĩ mới cho chủ thượng, nhưng bây giờ chuyện này không dễ làm."
Bình Luận (0)
Comment