Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1104 - Q5 - Chương 121: Chính Khí Ngời Ngời.

Q5 - Chương 121: Chính khí ngời ngời. Q5 - Chương 121: Chính khí ngời ngời.Q5 - Chương 121: Chính khí ngời ngời.

Trần Trúc sau khi được băng bó xong thì người bất lương đưa hắn lên xe ngựa, chở thẳng tới nha lao huyện nha Vạn Niên. Lão Trương thấy sắc trời đã tối, nói:" Hai ngươi đều chỉ có một mình ở Trường An, hôm nay lão phu kiếm được ít tiền, mời cả hai tới Nhà ăn lớn phường Tấn Xương, ăn thử thịt cừu nguyên nồi ở nơi đó nhé."

Ngụy Miện cười nhạt:" Đánh cược còn chưa rõ thắng bại, ông dã coi là tiền trong túi rồi, đợi lúc đó không có tiền mà trả, huynh đệ ta không thanh toán hộ đâu đấy."

Lão Trương cười thoải mái:" Đánh cược thế này khác gì là tặng tiền đâu."

Mấy ngày qua tiếp xúc với Lão Trương cũng biết ông ta không phải người vô tri cuồng vọng, Lưu Ngọc hạ thấp giọng hỏi:" Ông không sợ Toánh Xuyên Trần thị à?"

Lão Trương vỗ ngực:" Dưới biển cáo thị của huyện nha Vạn Niên từng xích đại công tử Thôi thị, khi đó ai cũng bảo huyện tôn nhà chúng ta làm chuyện dại dột, huân quý đợi xem huyện tôn gặp họa. Tình hình khi đó căng thẳng thế nào, hai người các ngươi thong thả hỏi mọi người trong huyện nha sẽ biết."

"Kết quả ai làm chuyện ngu ngốc, ai gặp họa đã rõ, Trần thị có bằng Thôi thị không?”

"Đi thôi, mau mau tới Nhà ăn lớn phường Tấn Xương, gần đây thịt cừu nguyên nồi bán nhanh lắm, muộn chút là không có mà ăn đâu."

Khi Vân Sơ dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà thì Mễ chủ bạ lại lẻn vào quan thự, giúp huyện tôn thu dọn, nói nhỏ:" Nhi tử Sơn Nam đạo chuyện vận sứ dâm nhục phụ nhân giữa đường, bị bách tính bắt được ạ."

Vân Sơ đã biết chuyện này từ Trương Giáp, lấy làm lạ:" Theo luật mà xử là được, chẳng lẽ ngươi có ý khác."

Mễ chủ bạ lại nói:" Sơn Nam đạo đông giáp Kinh Sở, tây tới Lũng Thục, nam không chế Đại Giang, bắc dựa Hoa Sơn..."

Vân Sơ phất tay cắt lời:" Nói thẳng!" Mễ chủ bạ cười nịnh:" Dạ, Trần Trúc là ấu tử của Trần Phóng, rất được sủng ái, thuộc hạ muốn dùng hắn để mở thương đạo nam Chung Nam Sơn."

Vân Sơ nhìn Mễ chủ bạ:" Ta nghe nói tên Trần Trúc đó bị bách tính đánh cho không còn ra dạng người nữa, muốn làm nam nhân cũng chẳng nổi. Giờ ngươi dùng hắn tính kế, ta đoán Toánh Xuyên Trần thị sẽ nổi điên đấy."

"Thuộc hạ nghe thúc thúc nói, Lý Nghĩa Phù đang có ý đồ với Trần Phóng, e là Trân Phóng sẽ không còn ngồi chức vị đó lâu nữa, cơ hội thoáng qua là mất, tới lúc đó dù chúng ta không Trần Trúc, ông ta cũng làm gì được."

"Bản quan không biết gì đâu đấy."

Mễ chủ bạ gật đầu như giã tỏi:" Vâng, vâng, tất nhiên ạ, một vụ án gian dâm nho nhỏ, đâu đáng để hầu gia ghé mắt tới."

Vân Sơ chỉ Mễ chủ bạ:" Chuyện này ngươi muốn làm ta không cản, có điều thủ đoạn của ngươi quá âm hiểm, ngươi làm như vậy bất lợi cho thanh danh của ngươi. Đừng vì giúp thúc thúc ngươi thăng quan mà làm hỏng tương lai của bản thân, ngươi cứ nghĩ kỹ đi rồi hãng làm."

Mễ chủ bạ hơi khựng người lại, gượng cười:" Chuyện đời khó vẹn toàn ạ."

"Đừng cho rằng trên đời này không có nhân quả báo ứng, mỗi việc ngươi làm, tương lai sẽ để lại hậu quả, chỉ nên ta khuyên ngươi, làm ngươi nên lương thiện một chút." Vân Sơ chỉ tay lên trời:

Mễ chủ bạ hơi ngần ngừ chắp tay:" Vậy xin thuộc hạ suy nghĩ lại."

Vân Sơ võ vai: "Nếu chuyện do ngươi tự mình muốn làm, ngươi tự gánh chịu, ta không cản, nếu ngươi bị bức bách, bản quan sẽ không cho người khác bức bách quan viên dưới trướng của mình."

Mễ chủ bạ khom mình thi lễ, Vân Sơ đi đã lâu vẫn chưa đứng lên.

Huyện Vạn Niên thẩm phán vụ án không được quá mười ngày, nhất là loại vụ án không có bất kỳ tranh cãi nào như của Trần Trúc càng như thế.

Người chủ trì công tác cụ thể ở huyện Vạn Niên là Mễ chủ bạ, sau khi bỏ đi lòng riêng thì đây là vụ án trị an đơn giản, khi xử Trân Trúc, dựa theo đúng yêu cầu của luật pháp.

Vì Trần Trúc từng có tiền án xé áo người ta viết thư lên lưng ở Lạc Dương, cho nên tội thêm một bậc. Thế nhưng sỉ nhục và gian nhục là hai tội cấp khác nhau, dù là tăng thêm một bậc vẫn chưa bằng gian dâm, thêm vào Trần Trúc có thói quen bồi thường sau khi chuyện xảy ra, nên có tình tiết giảm nhẹ.

Sau khi cân nhắc các phương diện, pháp tào huyện Vạn Niên phán Trần Trúc tù một năm rưỡi, đánh gậy 30 cái, phạt 500 cân đồng, chiếc xe khi gây án nhập kho. Sáu tên hộ vệ thì không có vận may đó, theo Đường luật, cùng một tội danh, sĩ nhân được giảm một bậc, gia phó tăng nặng hai tâng. Thế nên sáu tên hộ vệ bị đi đây nghìn dặm tới Cam Châu truân điền.

Khi huynh trưởng Trần Trúc vội vàng tới Trường An thì chuyện đã xong xuôi.

Người tiếp đãi hắn là Mễ chủ bạ.

Mễ chủ bạ lòng vô tư dám đối diện với bất kỳ lời chất vấn này, hơn nữa còn quát thảo vị điển nghi vương phủ đã dạy dỗ đệ đệ ra sao, khiến một sĩ tử tiền đồ rộng mở, biến thành kẻ người người phỉ nhổ như thế?

Giọng của mễ chủ bạ lớn tới mức Vân Sơ ở quan thự cách đó hai viện tử vẫn nghe rõ ràng.

Vân Sơ vừa nghe những lời đường đường chính nghĩa đó vừa uống trà, cảm thấy mình cải tạo thuộc hạ đúng là thập toàn thập mỹ, ít nhất có bảy phần lương thiện rồi.

Kết cục của Trần Trúc đã xác định, trừ khi là hoàng đế đặc xá, nếu không thì không thể nào thay đổi được.

Sự kiện này với người huyện nha Vạn Niên mà nói thì là chuyện tất nhiên, nhưng lại khiến Lưu Ngọc, Ngụy Miện có nhận thức mới về luật pháp.

Trước đó họ luôn cho rằng luật pháp là thủ đoạn để trị thiên hạ, có thể vận dụng một cách linh hoạt, ắt phải biết vận dụng linh hoạt mới là bậc trí giả, mới có thể làm quan chăn dân tốt. Sau khi chứng kiến luật pháp không có chút tính co dãn nào ở huyện Vạn Niên, bọn họ hoang mang, rốt cuộc thế nào mới là đúng? Lão Trương thì không có chút băn khoăn nào dùng tiền của bọn họ, mời bọn họ đi ăn sáu ngày liền, toàn ăn cừu nấu nguyên nồi.

Hai người bọn họ không cách nào ăn nổi cừu nấu nguyên nồi nữa, Lão Trương vẫn ăn ngon lành, hận không thể mỗi ngày có một nồi thịt cừu mà ăn, bao năm làm lại viên nha môn, đây đúng là việc béo bở nhất ...
Bình Luận (0)
Comment