Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1103 - Q5 - Chương 120: Luật Pháp Trường An.

Q5 - Chương 120: Luật pháp Trường An. Q5 - Chương 120: Luật pháp Trường An.Q5 - Chương 120: Luật pháp Trường An.

"Cứu tôi với -"

Lão Trương đang thao thao bất tuyệt hướng dẫn cho hai người mới cách phân biệt muối trúc thì ngoài đường truyền tới tiếng thét của nữ tử.

Lưu Ngọc, Ngụy Miện quay đầu nhìn một cái tức thì bật cười, đang định giải thích cho Lão Trương thì Lão Trương đã xông ra như hổ dữ, trong tay còn cầm một cái nghiên mực, rống lớn:" Súc sinh dừng tay!"

"Lão Trương, không cần..."

Người hành động không phải chỉ mỗi mình Lão Trương, những người bất lương, hỏa tuần phô đi cùng họ cũng xông tới chỗ đó khiến tiếng gọi của Lưu Ngọc ngưng bặt.

"Mau, mau, hình như có gì đó không ổn." Ngụy Miện giục, lúc này đã có đám đông ùn ùn kéo tới bao vây quanh chỗ nữ tử kia, bọn họ tới gần thì muộn rồi, chỉ nghe thấy tiếng thét của Trần Trúc từ trong đám đông truyền ra:

Một tên hoàn khố với sáu hộ vệ, ở Lạc Dương ít người dám trêu chọc vào, nhưng ở Trường An xem ra chẳng là gì, vì cả con phố xông tới đánh.

Bọn họ không thèm để ý tới Trần Trúc ăn mặc hoa lệ phú quý, không sợ đám hộ vệ cao to hung dữ, cứ xông vào là đánh. Bách tính ngu dốt đã đành, đám người bất lương, tuần phô ra tay càng dữ.

Chết rồi, đám người này sao ngu xuẩn thế, làm vậy chẳng phải gây rắc rối lớn cho Vân Sơ ư? Hai người Lưu Ngụy đều nghĩ vậy.

"Dừng tay, đánh nữa hắn chết đấy, làm sao còn lấy được tiền bồi thường. Dừng tay cho lão tử."

"Xong rồi, mọi người đi cả đi, đừng làm tắc đường."

Lão Trương quát tháo, đám phường dân cầm gậy, chổi, dao mỏ lợn, dao thái rau vừa nhổ nước bọt chửi bới rồi đi, có người hung hăng còn tranh thủ đá thêm một cái. Lúc này Lưu Ngọc, Ngụy Miện mới thấy hiện trường.

Bọn họ từng thấy Trần Trúc áo đen phất phơ tựa danh sĩ, từng thấy Trần Trúc mặc mỗi cái khố phóng túng nhảy máu, thấy Trần Trúc vung tiền như rác ... Nhưng chưa bao giờ thấy hắn thê thảm thế này.

Làm sao một con người lại bị đánh tới mức này, cứ như con búp bê vải bị chó hoang cắn xé vậy, không còn ra dạng người nưa rồi.

Lưỡi hắn bị đánh lè ra, hai chân hai tay đặt ở tư thế không bình thường, chẳng biết có chữa nổi không, giữa trán là vết mực đen xì hẳn là tác phẩm của Lão Trương.

Cả hai bàng hoàng không nói thành lời, đến giờ họ chưa hiểu sao lại ra nông nỗi này.

Một tiểu nương tử mặt mũi ưa nhìn nấp trong một đám phụ nhân khóc thút thít, không ngừng nói không muốn sống nữa.

Có người bất lương lục trong xe ngựa của Trần Trúc ra mấy túi tiền ném cho tiểu nương tử bán lương thực đó, nàng ôm chặt túi tiền, không nói mấy lời không lành nữa.

Lão Lương quay về, cho một miếng cam thảo vào mồm nhai, giọng điệu rất ghen ty:" Đám người bất lương chó má lại phát tài rồi, vừa rồi ta thấy trong xe ngựa phải có ba túi tiền nữa. Xe ngựa cũng tốt, đen bóng thế này nhìn là biết làm bằng vật liệu tốt ngâm dầu chống nước, đi đường xa tốt lắm đây."

Lưu Ngọc giải thích:" Đó là xe bích du do Lạc Dương sản xuất, dù gỡ hết trang sức vàng ngọc trên đó, cái xe này ít nhất cũng một trăm quan."

Lão Trương luôn mồm chà chà chà:" Đồ tốt không lo không bán được."

Ngụy Miện chỉ hai con ngựa kéo xe:" Đó là hai con bảo mã chừng 4 tuổi, giá còn hơn cái xe."

Lão Trương nuốt nước bọt:" Nhìn mà thèm, tiếc quá, đó là chuyện của người bất lương, chúng ta không có phần đâu, làm việc thôi."

Lưu Ngọc bóp trán, thấy chuyện này không nói thẳng không được:" Trương sư phụ, huynh đệ bọn ta nói với ông xe với ngựa bao nhiêu tiền, là vì muốn nói, cái tên bị đánh không ra dạng người kia sẽ mang tới cho chúng ta phiền toái lớn đấy."

"Phiền toái gì?" Lão Trương không hiểu:

Ngụy Miện thở dài:" Cha Trần Trúc là chuyển vận đại sứ ở Sơn Nam đạo, thúc thúc là công bộ thị lang Trần Xu, huynh trưởng là điển nghi Lộ vương phủ, gia tộc của hắn càng ghê gớm chính là..."

Lão Trương cắt lời:" Thứ khốn kiếp dâm nhục nữ tử giữa đường không ngờ xuất thân danh môn à?”

Lưu Ngọc thấy đầu óc Lão Trương có vấn đề:" Không phải gian dâm, tên này có sở thích lạ, thường làm thơ trên lưng phụ nhân."

Lão Trương ồ một tiếng, mắt sáng lên:" Trước kia hay làm à? Làm ở đâu, khổ chủ là ai?

Lưu Ngọc không hiểu:" Ở Lạc Dương."

Nghe vậy Lão Trương tiếc nuối vô cùng, đấm ngực ấy dà ấy dà liên hổi:" Lạc Dương kia à? Chúng ta không vươn tay tới đó được."

Ngụy Miện vội kéo tay Lão Trương, giải thích:" Trần Trúc bị đánh thảm như thế, Trần thị sẽ không bỏ qua. Lão Trương, ông cũng tham gia đánh hắn, mau mau chuẩn bị, nếu họa giáng xuống không kịp nữa, tốt nhất tìm nơi tránh đi."

"Sao họa lại giáng xuống ta? Tên chó má này gian dâm nữ tử giữa đường, bị mọi người bắt tại trận, ăn đòn là đáng đời, may có ta ngăn cản nếu không đã bị đánh chết rồi. Có điều hắn cũng không sống được đâu, với tội này sẽ bị đi đày ba nghìn dặm, loại công tử ca đó làm sao sống được tới nơi đi đầy."

Lão Trương chẳng coi ra gì:" Nếu trưởng bối trong nhà hắn mà dám nói đỡ cho hắn, không chừng còn mắc tội dạy con không nghiêm. Lão phu trượng nghĩa ra tay chỉ có công chứ đâu ra họa?"

Nói xong nhìn thấy Lưu Ngọc và Ngụy Miện cứ há hốc mồm, Lão Trương liền có quyết định, trước khi hiểu cách quản lý bách tính, phải dạy cho hai người này nhận thức về pháp luật đã. Trên đường người bất lương đã đem tên quý công tử cùng đám hộ vệ bị đánh mất nửa cái mạng ném vào xe ngựa, Lão Trương ra hiệu Lưu Ngọc và Ngụy Miên đi theo, để hai người họ xem luật pháp Trường An làm việc thế nào.

Lưu Ngọc, Ngụy Miện không tin một công tử thế gia vì trêu ghẹo một nữ tử nhà thương hộ mà thân bại danh liệt, còn có khả năng bị đi đầy.

Nhất là khi nhìn thấy xe ngựa đi vào thái y viện, hai người càng tin chắc như thế.

Lão Trương nói:" Chữa trị là quyền của tội tù, dù ngày mai hắn có bị chặt đầu thì hôm nay bị thương vẫn được chữa trị."

"Làm thế thì có ý nghĩa gì?" Ngụy Miện cau mày:

Lão Trương nghiêm mặt:" Quyền là quyên, tội là tội, chữa trị xong đem đi chặt đầu, hai chuyện này không xung đột.

Lưu Ngọc trầm ngâm:" Lão Trương, trước khi đưa lên quan nên báo chuyện này cho tộc nhân Trần Trúc ở Trường An đã."

"Đã báo rồi."

"Thế thì hắn sắp được người nhà đón đi thôi, Lão Trương, chuyện này dừng ở đây đi, nếu hỏi tới, ông chỉ bảo là mình tới can ngăn đám đông thôi, chuyện khác không biết gì cả." Ngụy Miện tốt bụng nhắc:

Lão Trương không nhiều lời lấy ra một xâu tiền:" Chứng ta đánh cược đi, chữa trị xong hắn sẽ được đưa vào nhà lao."

"Được, cược thì cược."

Lưu Ngọc, Ngụy Miên cười to, họ chẳng thèm ít tiền của Lão Trương, nhưng đều muốn ông già ngốc nghếch ít kiến thức này chứng kiến uy thế của đại gia tộc, nếu không sớm muộn cũng gây đại họa không vẫn hồi được.
Bình Luận (0)
Comment