Q5 - Chương 119: Công tâm vi thượng.
Q5 - Chương 119: Công tâm vi thượng.Q5 - Chương 119: Công tâm vi thượng.
Kéo lê thân thể mệt mỏi về tới túc xá, Lưu Ngọc và Ngụy Miên ăn vội ăn vàng thức ăn mua ở bên ngoài, tuy chỉ muốn năm xuống ngủ, họ vẫn tắm rửa qua loa rồi bắt đầu nghiêm túc xem công văn, từ đó nắm được cách thao tác cơ bản nhất của Trường An.
Đại hộ nhân gia chẳng phải chỉ toàn đám hoàn khố, phàm những tên hoàn khố đều là người gia tộc vứt bỏ, bọn họ mới có thời gian đi làm mấy chuyện hoàn khố.
Còn những người được định sẵn làm trụ cột tương lai của gia tộc như Lưu Ngọc, Ngụy Miện từ nhỏ đã gà gáy thức dậy luyện võ, tối khuya thắp đèn đọc sách, muốn làm hoàn khố cũng chẳng có cơ hội. Tuy ăn sung mặc sướng, nhưng nếu cần chịu khổ, họ vẫn chịu khổ được.
Hai người Lưu Ngụy nghiên cứu công văn tới tận nửa đêm, hôm sau dù toàn thân ê ẩm vẫn lấy tinh thần tới huyện nha, chuẩn bị ăn một bữa thật no để nghênh tiếp công tác của mình. Không ngờ phát hiện toàn bộ lại viên đang đứng trong sân, xếp hàng đối diện với chủ quản của mình.
Lão Trương thấy hai bọn họ thì lập tức gọi tới:" Hôm qua mệt quá quên nói với các ngươi, cứ ba ngày sẽ mở cuộc họp sáng một lần, báo cáo tiến độ công tác, đề xuất ý kiến với công tác đang tiến hành, các ngươi nghe trước đi biết làm thế nào ..."
Lưu Ngọc, Ngụy Miên chưa từng làm việc này, thực ra với họ thì tất cả mọi chuyện ở đây đều mới mẻ, mà người tuổi thì thích nhất là những thứ mới mẻ.
Vân Sơ tất nhiên không cần tham gia họp sáng gì hết, đây là chuyện của các bộ phận, là lúc họ tổng kết kinh nghiệm từ công việc, nhiều quy định chế độ đưa ra từ buổi tổng kết thế này.
Thường thì khi quy định đưa lên, Vân Sơ sẽ duyệt, bất kể tốt hay không, chuyện này liên quan tới vấn đề cảm giác vinh dự, vì đó là thứ bọn họ tổng kết ra.
Đợi Vân Sơ uống quán quán trà xong thì họp sáng cũng kết thúc, Lưu Ngọc và Ngụy Miện đề xuất vài vấn đề ấu trĩ, nhưng không ai cười họ, hộ tào chủ quản còn khen ngợi người mới đến có nhận thức như vậy là hiếm có, cổ vũ họ tiếp tục phát huy, đưa ra ý kiến mang tính kiến thiết, để công tác của họ tào huyện Vạn Niên đi lên tầng cao mới.
Xuất thân từ đại hộ, đối diện với lời khen ngợi, hai người họ giữ được vẻ điềm đạm như gió thoảng mây bay.
Có điều trong lòng đã khơi lên cuồng phong siêu cấp, mấy lời khen ngợi nghiêm túc của hộ tào như sóng lớn liên tục ập tới, khiến hai thanh niên tuấn kiệt từ nhỏ tiếp nhận giáo dục kiểu đòn roi đả kích váng vất.
Tới khi một nữ đại trù cực béo mặc trang phục trắng muốt đội mũ cao từ hậu trù bê ra hai bát canh hầm, đặt trước mặt họ trong ánh mắt hâm mộ của người khác.
Lưu Ngọc biết mình không nên khóc, nỗ lực thở mạnh để mình trấn định lại, hắn biết chút phần thưởng thế này không xứng đáng dù chỉ một giọt nước mắt của mình, chẳng qua là canh hạt sen ngân nhĩ thôi.
Nhưng khi chắp tay cảm tạ, nước mắt của Lưu Ngọc vẫn tuôn ra như đê vỡ, hắn hổ thẹn lau nước mắt quay sang, không ngờ thấy Ngụy Miện cũng chẳng khá hơn, nước mắt ròng ròng.
Vân Sơ nghe Mễ chủ bạ báo cáo xong không tỏ ra bất ngờ.
Ở cái xã hội chú trọng quân thần phụ tử này, người trẻ tuổi từ nhỏ tiếp nhận không phải giáo dục đòn roi thì cũng là giáo dục đả kích nghiêm khắc.
Những đứa bé đáng thương dù làm việc tốt tới mấy cũng không được tiên sinh, phụ mẫu khen ngợi một lời, nói làm thế để đề phòng trẻ con kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng chỉ cần làm sai một chút thôi, bọn chúng sẽ đón nhận đủ loại trừng phạt biến thái, càng là những đứa bé được coi trọng, càng không bao giờ được đón nhận chút ngọt ngào ấm áp nào.
Bọn họ không ít lần thảo luận cách giáo dục trẻ nhỏ, Ôn Nhu từng nói với Vân Sơ, đứa bé xuất thân hào tộc như hắn, khi còn nhỏ số lần bị bỏ đói còn nhiều hơn tên dã nhân Vân Sơ, ai mà tin được chứ?
Còn Địch Nhân Kiệt kể cho Vân Sơ nghe cách giáo dục của Địch gia lại bất giác sờ mông. May mà Vân Sơ không hề có ý đồ tranh đoạt nữ tế và nhi tử với Lý Kính Huyền và Ngụy Đông Thành đấy, nếu không y có thể khiến hai nhà đó xuất hiện hai đứa nghịch tử phản bội gia môn.
Hôm nay Lưu Ngọc và Ngụy Miện tiếp tục ra Chợ Đông kiểm tra thương hộ, khi đi qua một hiệu nhỏ bán lương thực thì nhìn thấy Trần Trúc.
Lưu Ngọc và Ngụy Miên đều quen Trần Trúc, xuất thân đại tộc Trần thị Toánh Xuyên, một đại gia tộc với gốc gác rất sâu, gia tộc này nhiều nhà mưu lược, câu thành ngữ trứ danh "vẽ rắn thêm chân" xuất phát từ gia tộc này.
Trần Trúc là hảo hán phóng khoáng, rất nổi danh ở thanh lâu thuyên hoa.
Tên đó khi uống say càng phóng túng, thích cởi y phục cùng đám vũ cơ nhảy múa. Khi sau cực độ thì thích lấy mực làm thơ trên lưng ngọc của giai nhân, gõ trống ca vang, trứ danh phong lưu ở Lạc Dương.
Bình thường chỉ cần thi hứng nổi lên, mà gặp phải nữ tử mặt mày xinh xắn, thế nào cũng tới xé y phục của người ta, sau đó làm thơ lên lưng, cuối cùng ném cho một túi tiên, cười vang bỏ đi.
Chuyện này ở Lạc Dương chẳng ai lạ, còn coi đây là chuyện cười, nói mấy tiểu nương tử kia gặp may, bị người ta xé áo, viết vài chữ lên lưng là kiếm được năm quan tiên, bằng tiền nửa con trâu rồi ... Đám quỷ nghèo mà biết chuyện này có khi cho khuê nữ xếp hàng trên đường Trần Trúc đi đợi hắn thi hứng bộc phát.
Ở Lạc Dương, chẳng ai cho rằng đó là chuyện nghiêm trọng.
Nhưng Trường An rất khác ...
Trải qua mười lăm năm phát triển, rất nhiều quy định mới được thiết lập làm Trường An không giống với bất kỳ một thành thị nào của Đại Đường.
Khác biệt lớn nhất là nhận thức của mọi người với luật pháp.
Những quý nhân vùng ngoài tới, ở cố hương hoành hành dẫm đạp pháp luật quen rồi, tới Trường An mới đầu lạ nước lạ cái còn kiềm chế, thời gian dài một chút là bệnh cũ tái phát. Đến khi bị giam trong lao ngục mới hiểu ra, chuyện mình làm té ra là phạm pháp. Nhận thức của Lưu Ngọc, Ngụy Miên về pháp luật có sai lệch lớn với người Trường An, với quan niệm bọn họ được giáo dục từ nhỏ, luật pháp với huân quý đại tộc chỉ là chiến trường tranh đấu thôi. Luật pháp là cái thước có thể ngắn có thể dài, khi đặt lên người dân đen sẽ khác khi dùng với huân quý.
Hai người bọn họ cho như thế là bình thường, luật pháp dùng với dân đen không biết nhân nghĩa lễ trí tín của người quân tử thôi, bọn họ không cần dùng thứ đó ước thúc bản thân.
Vì đang bận công vụ cho nên Lưu Ngọc và Ngụy Miên không tới chào hỏi, định đợi hết giờ làm sẽ tìm Trần Trúc cùng tới phường Bình Khang chơi bời một phen.
Ánh mắt từ chỗ Trần Trúc thu về, Lưu Ngọc nhìn cửa hiệu chuyên bán muối trúc.
"Muối trong thành Trường An một bộ phận tới từ muối biển, chính là muối quan, muối này rẻ, nhiều tạp chất, vị hơi đắng, là muối ăn của bách tính Trường An."
"Loại muối khác là muối xanh từ Thổ Cốc Hồn mang về, muối này không phải muối quan nên chịu thuế rất nặng, bởi thế giá muối xanh cao, không phải người thường dùng được. Dù là người có tiền mua muối xanh cũng chỉ để đánh răng thôi."
"Ngoài ra còn có muối trúc giá còn cao hơn cả muối xanh, thứ muối này cực kỳ tiêu hao nhân lực, giá đắt đỏ, người dùng muối trúc trong thành Trường An không nhiều."
"Chất lượng muối xanh va muối biển thì vốn thế nào mang về như vậy. Nhưng muối trúc thì khác, thứ này dùng muối biển cho vào trong trúc đốt ra, thường phải đốt chín lần mới ra muối trúc thực sự."
"Hôm nay các ngươi sẽ học kiểm tra chất lượng muối trúc có đạt tiêu chuẩn không, nếu như nung muối không đủ chín lần, làm muối biểu hoàn toàn nung chảy ..."