Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1101 - Q5 - Chương 118: Làm Trâu Làm Ngựa.

Q5 - Chương 118: Làm trâu làm ngựa. Q5 - Chương 118: Làm trâu làm ngựa.Q5 - Chương 118: Làm trâu làm ngựa.

"Xoay, phải xoay mới mở được, kéo mạnh mấy cũng không ra đâu. Bên trong có ren, xoay tài là mở, xoay phải là đóng." Chưởng cố trông kho là người khó tính, chẳng giải thích rèn là cái gì, chỉ dẫn qua loa:" Nắp có thể làm cốc, xong rồi đấy."

Lý Ngọc vặn một cái, nắp bên trên ra được thật, thứ này chắc chắn hơn loại bình đóng nút nhiều, mở dễ mà lại chặt, lần đầu tiên hắn thấy, sờ viên xoắn ốc tấm tắc khen người thiết kết thần kỳ, chế tác vòng trên vòng dưới khớp nhau không hề đơn giản.

Lão Trương là người nhiệt tình, nói thêm:” Bình nước này trừ quan thự Trường An ra thì không đâu có. Bất kể đựng nước, trà, rượu đều không sợ nước đổ ra ngoài. Có điều khi làm việc thì không được uống rượu, đây là cấm lệnh của huyện nha."

"Nếu sau này hai vị thiếu huynh ra ngoài công cán mà gặp người dùng loại bình nước này uống nước, chỉ cần lấy bình nước ra, như thế mọi người hiểu chúng ta xuất phát từ cùng nguồn, làm việc thuận lợi hơn."

Lý Ngọc cũng chú ý tới bình nước bên hông Lão Trương:" Hẳn trong binh lão huynh chứa rượu?”

"Xuyt, hai ngày trước tới xưởng rượu Vạn Niên làm chút việc, được hai vò, vạn vạn lần đừng nói ra."

Rõ ràng vừa xong nói là khi làm việc không được uống rượu mà Lão Trương thuần thục cởi bình nước ra, vặn nắp uống một ngụm rồi đưa cho Lưu Ngọc.

Không được uống nhiều, mỗi người một ngụm thôi, uống xong Lão Trương ra sức dùng ống tay áo quạt:" Mau mau, đừng để quan trên nhìn thấy."

Chưa gì Lưu Ngọc và Ngụy Miên đã thích vị sư phụ này rồi, đồng thời rất trông đợi vào công việc sắp tới.

Vốn từ chỗ trưởng bối, bọn họ biết, Vân Sơ chuẩn bị hành hạ họ một phen, ai cũng chuẩn bị chịu khổ rồi, không ngờ nhận đồ xong thì Lão Trương dẫn họ tới nhà ăn.

"Ai ai cũng bảo cơm nước ở Nhà ăn lớn phường Tấn Xương là số một Trường An, không biết rằng mỹ vị thực sự giấu trong huyện nha Vạn Niên chúng ta. Bào trù nơi đây không ai không phải cao thủ."

"Nay rất nhiều món ăn mới đều xuất hiện ở chỗ chúng ta trước rồi mới truyền tới Nhà ăn lớn phường Tấn Xương."

Lão Trương tự hào giới thiệu, đừng xem thường, chính nhờ đãi ngộ nhỏ nhưng độc nhất này, khiến lại viên huyện nha kiêu hãnh về công việc của mình.

Vừa tiến vào nhà ăn, cả Lưu Ngọc và Ngụy Miện đều thất kinh, bọn họ cũng coi như có kiến thức, chưa bao giờ thấy huyện nha nào đông như vậy, tưởng chừng như thực khách tới ăn cơm vậy, nhưng nhìn trang phục thì đều là người nha môn.

Hơn nữa đúng như Lão Trương nói, số lượng món ăn ở nơi này đúng là ở trình độ khác, tấm biển lớn chia khu vực món ăn, bọn họ nhìn mà hoa mắt, thế nay cả tửu lâu cao cấp còn chẳng bằng.

Hai người Lưu Ngụy gặp được mấy người cùng được phân phối tới huyện Vạn Niên giống họ, xuất thân không kém, trong nhà dư dả, vậy mà hiện giờ ăn tới thô bạo, chẳng để ý gì xung quanh, cực kỳ tập trung. Tựa hồ bọn họ tới đây là để ăn vậy.

Lưu Ngọc và Ngụy Miện nhìn nhau một cái, đều thầm hiểu vốn có năm thành nhiệt tình với Lão Trương, giờ chỉ còn lại hai thành khách khí.

Bọn họ cho rằng đây là mưu đồ của Vân Sơ, chuẩn bị dùng cuộc sống hủ hóa này để ăn mòn ý chỉ của bọn họ, quên đi mục đích tới huyện Vạn Niên.

Sống trong đại viện, bọn họ thấy thủ đoạn kiểu này nhiều rồi, nói tới làm việc bọn họ còn kém, nếu giở thủ đoạn, bọn họ tự tin không kém ai.

Bởi thế bọn họ chỉ dùng vài món ăn đơn giản, ăn rất ít, món ăn càng ngon, bọn họ càng không dám ăn nhiều, nhanh chóng đặt đũa. Lão Trương vẫn đang ăn tới đầy mồm nhin thấy vậy thì nhíu mày:" Làm việc ở đây phải có sức ăn như trâu, bền bỉ như lạc đà, tinh thân như ngựa, tính khí quật cường như lừa, năng lực làm việc theo bây như sói."

"Ăn ít các ngươi không trụ nổi đâu."

Lưu Ngọc đường hoàng nói:" Bọn ta tới đây không phải để thỏa mãn cái miệng." Lời vừa dứt thì bên ngoài truyền tới tiếng chuông, rất nhiều quan viên, lại viên chưa ăn xong vội vàng cho thức ăn vào hộp, rảo bước rời khỏi nhà ăn.

Lão Trương dẫn hai người đi, một tạp dịch đóng cửa lại khi tiếng chuông vừa dứt.

"Giò các ngươi muốn ăn cũng phải đợi tới trưa, đi nhà xí thì đi nhanh lên, một tuần trà sau chúng ta lên đường, không có thời gian nghỉ ngơi đâu, hôm nay chúng ta phải đi xem 120 gian hàng ở Chợ Đông."

"Nhanh chân nhanh tay lên, nhanh nhanh nhanh."

Lưu Ngọc và Ngụy Miện nhanh chóng phát hiện Lão Trương khi làm việc là con người khác hẳn.

Công việc này hôm nay rất quan trọng, chẳng những kiểm tra giấy phép, còn phải kiểm tra phiếu thuế, cùng tuần phô, người bất lương kiểm tra vệ sinh và phòng cháy chưa cháy. Nếu xảy ra vấn đề, cần phạt thì phạt, cần bắt người thì bắt người.

Suốt cả một ngày hai vị công tử xưa nay cho rằng mình không phải loại hưởng phúc an nhàn, nhưng theo Lão Trương đi 30 dặm, ghi chép nhiều không đếm xuể, thứ phải ghi nhớ cực nhiều, không chỉ thân thể mệt mỏi, cái đầu cứ như chứa cả tổ ong, phát ra vô số tiếng ù ù.

Lão Trương có tuổi rồi, trên bốn mươi gần năm mươi, tóc có sợi bạc, tuổi gấp đôi bọn họ, mệt thì mệt, song tinh thần phấn chấn.

Vè tới huyện nha, Lão Trương kiểm tra ghi chép của họ, đánh dấu chỗ sai bắt họ làm lại, ngoài ra còn đặt chồng văn thư trước mắt:" Kiếm tra đối chiếu cho kỹ, đừng chê phiền, các ngươi khác lão phu, lão phu không có học vấn, cả đời chắc chỉ làm tiểu lại thôi."

"Hai người các ngươi thì khác, gia thế hay học vấn đều hơn ta cả trăm lần, tiền đồ cao xa, nên đừng có lười. Cho dù bây giờ các ngươi có trách Lão Trương này khó tính, còn hơn về sau làm việc gặp phải khó khăn lại hận Lão Trương này không chỉ dẫn tử tế."

Lưu Ngọc vội vàng thẳng lưng thi lễ:" Trương sư phụ vạn vạn lần đừng nghĩ như thế, ta và Ngụy huynh tới đây là để chịu khổ, không sợ khổ, chỉ sợ không học được bản lĩnh.'

Lão Trương đợi những người khác trong quan thự đi rồi mới hạ giọng xuống:" Theo lão phu thấy huyện tôn đánh giá cao hai ngươi đấy. Các ngươi xem những người tới cùng các ngươi, ai cũng được phân phối công việc cụ thể, nhưng hai người các ngươi lại không? Chỉ bảo các ngươi quan chính."

"Đợi các ngươi hiểu quản lý bách tính ra sao, công tác của các ngươi không phải là hình danh, không phải công tào, không phải trướng phòng ... Khi đó huyện tôn an bài các ngươi ra sao thì không phải lão phu có thể suy đoán được."

Những lời này Lão Trương nói với giọng vừa thâm tình vừa hâm mộ, lọt vào tai hai người Lưu Ngụy thì biến vị, họ cho rằng ông ta nói thế để về sau để lại một phần ân tình.

Dù sao Lão Trương cũng nói rõ rồi, không phải cố ý gây khó dễ bọn họ, mà là hai bọn họ thời gian eo hẹp, nhiệm vụ trọng yếu, thứ phải học quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment