Q5 - Chương 117: Hình thái Trường An.
Q5 - Chương 117: Hình thái Trường An.Q5 - Chương 117: Hình thái Trường An.
"Nếu các vị đưa thanh niên tài tuấn tới, vậy thì súc sinh lớn trong thành Trường An có thể nghỉ ngơi rồi. Mỗ chắc chắn giúp những thanh niên tài tuấn này ngày ngày vất vả, tháng qua tháng, năm qua năm..."
Đối với lời uy hiếp sẽ tận lực sử dụng những người trẻ tuổi kia, Lý Kính Huyền và Ngụy Đông Thành không lo mà còn mừng, quan trên dày vò tiểu lại, đó là thông lệ từ trước tới nay, bọn họ gọi đó là mài rũa, là con đường phải qua thông tới tương lai.
Bọn họ cũng từng trải qua sự mài rũa đó.
Mễ chủ bạ và Tôn chủ bạ nhanh chóng xác lập danh sách thăng tiến, đây không phải là chuyện dễ dàng, cân tính toán lâu dài.
Còn đối với những tiểu lại mới đến thì dễ bố trí lắm, an bài cho một sư phụ dẫn dắt là được.
Trong số đó có một người tên Lưu Ngọc, một Ngụy Miện, hai tên này không được xác định công tác, Vân Sơ chỉ yêu cầu họ trong vòng nửa năm, đi hết một lẻ tám phường thị Trường an, cùng 76 lý phía dưới.
Bọn họ không chỉ nhìn, còn phải viết báo cáo nhận thức cơ sở của mình với phường thị Trường An.
Nửa năm có hơi gấp, Vân Sơ không có thêm thời gian, y cho rằng nếu là người trẻ tuổi thì nửa năm là đủ rồi.
Sau khi từ huyện nha Vạn Niên đi ra, Lý Kính Huyền vuốt râu nói:" Vân Sơ làm việc xem như vẫn trong quy củ."
Ngụy Đông Thành hiểu ý ông ta, bọn họ vốn tưởng rằng Vân Sơ giữ chặt lấy Trường An trong tay, không cho bất kỳ thế lực nào khác tiến vào, xem ra không phải thế, bọn họ liền một lần đưa vào mười lăm lại viên thực sự hơi quá, bọn họ hi vọng cùng lắm là được năm người, không ngờ Vân Sơ lấy hết:" Xem ra những lời đồn đại nói Vân Sơ chiếm cứ Trường An phải suy xét."
Lý Kính Hiền gật đầu:" Từ việc y an bài cho người mới có thể thấy, trước kia những người phái tới sở dĩ bị y dứt khoát từ chối, hẳn đều là kẻ nhắm vào sự giàu có của Trường An, tới kể kiếm chác, không phải để làm việc. Nếu người tới làm việc, y không từ chối."
"Dù sao quyền thế của y ở Trường An thực sự quá lớn, nếu để y một tay khống chế Trường An thì không phải chuyện tốt cho cả y lần triều đình. Ta thấy chúng ta nên phái thêm một đợt nữa, đập hẳn ra một lỗ hổng ở Trường An đi, như thế mọi người cùng ngủ ngon."
"Không thể quá vội, nếu được tốt nhất cứ trong vòng hai năm chúng ta lại phái thêm một đợt nữa. Như thế bệ hạ sẽ yên tâm hơn, Vân Sơ dù có thay Lưu Nhân Quỹ trở thành lưu thủ Trường An thực sự, y cũng chỉ có thể chỉ huy một đám quan lại luân phiên liên tục, không thể gây dựng thế lực của mình."
"Được vậy là tốt nhất, chẳng qua là tốn thêm hạn ngạch thăng tiến thôi, ta nghĩ chư công trên triều không phản đối đâu."
Hai vị thị lang nhìn nhau cười to, cứ vậy tòa kiên thành Trường An này sẽ bị phá mà không cần gươm đao dính máu.
Cùng lúc đó tiễn khách đi rồi, Vân Sơ và Ôn Nhu cũng nhìn nhau cười to, liền một lúc có mười lăm lại viên của Trường An tiến vào hàng ngũ quan lại, chuyện này cực kỳ có lợi cho việc Trường An mở rộng thế lực.
Bọn họ rời Trường An nhất định sẽ dựa vào cách thức vận hành quen thuộc để quản lý vùng đất mới.
Còn với người tới, Vân Sơ và Ôn Nhu đều không quá để ý, có tài thì thăng tiến, đây là thiết luật ở Trường An, không quan tâm ngươi thuộc về hệ phái gì, chỉ cần làm lợi cho Trường An là được.
Bọn họ tốn mười mấy năm gây dựng Trường An rồi, Trường An đã là tòa thành hoàn thiện, có cá tính riêng, có linh hồn riêng, từ trên xuống dưới mọi người chỉ tiếp nhận một phương thức vận hành.
Chính lệnh thông suốt, dù là ai tới cũng chỉ có thể làm theo guồng quay sẵn có, nếu thế lực nào muốn cố ý làm chệch hướng, khiến Trường An đại loạn, đấy không phải là chuyện một quan viên nào đó có thể gánh vác nổi.
Về phần quan viên, với Trường An mà nói chỉ là từng sản phẩm dây chuyền thôi, bất kể là tròn, méo, dẹt hay là bát giác cũng không sao, chỉ cần tới Trường An thì sẽ biến thành hình Trường An.
Dù là nhi tử của Ngụy Đông Thành hay nữ tế của Lý Kính Huyền cũng chẳng ngoại lệ.
Lưu Ngọc là người của Lưu thị Võng Xuyên, Võng Xuyên không lớn, chỉ là một tiểu trấn thuộc huyện Lam Huyền. Vì có vị Lam Điền hầu Vân Sơ, nên Lưu thị từ đệ nhất gia tộc đành lùi xuống thứ hai.
Lý Kính Huyền là người huyện Tiêu Bạc Châu, đồng hương với Tào Tháo, tới thời Đường thì Bạc Châu rời xa trung tâm chính trị rồi, không có gì đặc biệt. Khi ông ta được thái tông hoàng đế mời làm bác sĩ Hoằng Văn Quán thì chuyển cả nhà tới Quan Trung. Bổng lộc bác sĩ Hoằng Văn Quán không được là bao, nên cả nhà chẳng thể an cư trong thành Trường An, liền lựa chọn Võng Xuyên chỉ phí thấp hơn định cư.
Sau đó hết sức tự nhiên kết giao với thổ hào Lưu thị rồi thân thêm thân thành thông gia.
Lưu Ngọc là nữ tế của Lý Kính Huyền, ông ta sở dĩ gửi nữ tế tới mà không phải nhỉ tử là vì trong lòng còn có ý nghỉ ngờ Vân Sơ, trước tiên lấy nữ tế ra thử lửa trước, nếu được mới phái nhi tử tới.
So ra thì Ngụy Đông Thành là người thẳng thắn hơn, ông ta phái luôn trưởng tử.
Ở Chợ Đông có túc xá cho lại viên của huyện nha Trường An, không rộng lắm, chỉ là viện tử nho nhỏ với ba gian phòng, thích hợp một gia đình ba người cùng mới một lão phó sinh sống.
Lưu Ngọc và Ngụy Miện không đưa thê nhi theo, thêm vào hôm nay mới là ngày đầu tiên họ chính thức tới huyện nha làm việc, cho nên dậy rất sớm. Đi xuyên qua chợ Đông vừa mới thức dậy, thong dong đi vào huyện nha.
Ngỡ còn sớm lắm không ngờ huyện nha đã chất kín người rồi.
Lưu Ngọc thấy vị sư phụ chỉ dẫn mà huyện nha cấp cho mình, dẫn Ngụy Miện tới thi lễ.
Lão Trương của bên hộ tào, ông ta là lại viên lâu năm của huyện nha, tuổi cao, trình độ văn hóa thấp, cả đời này chắc chẳng tiến nổi, nhìn Lưu Ngọc cao ráo, da trắng trẻo mịn màng, thực sự xứng với chữ ngọc, còn Ngụy Diện chắc người hơn, đen hơn chút, hỏi:" Các ngươi tới ăn sáng à?"
Lưu Ngọc không hiểu:" Ăn sáng là sao?"
Lão Trương cười khà khà:" Lại viên bổng lộc ít, cho nên được một bữa sáng, bữa trưa miễn phí, bữa rối thì phải tự lo liệu. Đi nào, ta dẫn các ngươi tới chỗ chưởng cố lấy hộp cơm.”
Hai người Ngụy Lưu theo Lão Trương tới chưởng cố kho không chỉ nhận hộp cơm đồng, còn có loại hộp giữ nhiệt hai tâng, trong đó có khay cơm, bát, thìa, đây đủ.
Với họ mà nói, đây là thứ hết sức mới mẻ, cứ lật đi lật lại xem xét.
Lão Trương thấy thế nhận thêm cái bình nước bằng đồng trắng cho họ:" Tính thêm vào giấy bút mực, y phục bốn mùa, chúng ta mỗi năm có thể tiện kiệm được tới sáu quan tiền. Chỉ cần các ngươi đừng tới câu lan thuyền hoa, chăn chỉ làm việc, cuối năm còn có một khoản thưởng nữa, như thế nuôi một nhà sáu người cũng không thành vấn đề."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn