Q5 - Chương 116: Thế giới hồng trần.
Q5 - Chương 116: Thế giới hồng trần.Q5 - Chương 116: Thế giới hồng trần.
Ngu Tu Dung đã thức dậy, mặc lên người chiếc áo sa mỏng tang, lười nhác dựa người vào lưng Vân Sơ. Thân thể nàng ấm áp với thân thể hơi lạnh của Vân Sơ dựa vào nhau, làm Vân Sơ lần nữa bừng bừng phấn khích.
Phu thê lâu năm rồi đều hiểu rõ thân thể của nhau, vui thú nhiều rồi một cử động nhỏ đều có thể chạm vào điểm mẫn cảm, đó là nguyên nhân khiến nhiều đôi phu thế có thể bạch đầu giai lão.
Vân Sơ cảm thụ ôn nhu thê tử truyền tới, lại thở dài:" Lần trước ta dạy cho ba đứa bé tiêu chuẩn về độ dài mới, hôm qua đi về kiểm tra, kết quả Vân Cẩn nói ta cao 180 mili mét. Ôn Hoan nói ta cao 180 mét. Còn Địch Quang Tự nói ta nặng 140 tấn."
"Bọn chúng né đáp án chính xác một cách hoàn mỹ."
Ngu Tu Dung còn chẳng hiểu mét, mili mét với tấn là gì, chỉ hừ một tiếng:" Đang thoải mái lại đi nói mấy đứa bé xúi quẩy làm gì?"
"Năm xưa dạy Vân Na học, thiếp không biết bao lần muốn bóp chết nó rồi tự sát! Đến lúc dạy Lý Tư học, hai mẹ con ôm nhau khóc học từng chữ. Không phải cũng vượt qua được sao?”
"Thiếp tin ba đứa bé đó, không đứa nào ngốc hết, thế nào cũng dạy được thôi, đợi khi nhập môn là tốt rồi."
Cái này Vân Sơ tán đồng, hai kiếp nạn lớn còn qua rồi, mấy con tiểu yêu có gì không hàng phục nổi.
Trường An buổi sáng, mưa bay lất phất, hơi nóng đã hoàn toàn tiêu tan, cây xanh mắt, mái nhà thâm đen, thể hiện được vài phần phong tình khiến người ta quên lối về.
Đến khi trời sáng hẳn, thành Trường An lập tức thể hiện sự hùng tráng của mình, từng đội lạc đà lớn từ Tây Vực liên miên kéo tới gần thành, từng chiếc thuyền chen chúc bên sông, buồm trắng như rừng.
Các cửa hiệu ở Trường An mở cửa rất sớm, từng đoàn hỏa kế tay cầm đủ loại món ăn, vừa ăn vừa vội vã đi về phía chợ giao dịch ngoài thành. Mặc dù bận rộn tới cả thời gian ngồi xuống ăn bữa sáng tử tế cũng chẳng có, ai nấy tinh thần dư dật, tràn ngập hi vọng vào cuộc sống tốt đẹp.
Trước khi ra khỏi thành, bọn họ thế nào cũng phải sờ lên con trâu đồng gần nhất một cái, hi vọng tay mình được chút phú quý, gặp được vụ làm ăn lớn, một bước lên trời.
Có người một bước lên trời tất nhiên cũng có người trắng tay. Lên trời huynh thì mỹ t†ửu, mỹ nhân, tuấn mã, hào trạch, còn trắng tay huynh thì chẳng cần nhảy sông treo cổ, say khướt một trận, lập tức tính toán kiếm đâu ra tiền để đông sơn tái khởi.
Trường An là nơi rèn luyện con người, cơ hội ở khắp nơi, đương nhiên ngươi phải có tài năng nữa, cùng với chút vận may. Đây là điều mọi người yêu Trường An.
Mưa rả rích rơi trên tháp Đại Nhạn, bất kể mưa hay nắng nó vẫn chọc thẳng lên trời, cùng với Cung Thành ngói xanh mái cong thành mỹ cảnh tôn lên vẻ đẹp của nhau. Nhưng cảnh đẹp chẳng kéo dài, trong phường thị như bàn cờ, từng cột khói bốc lên, đó là do hỏa kế, công tượng, phụ nhân xưởng dệt đốt than làm bữa sáng tạo thành, phá hết cảnh đẹp.
Đường xá trở nên chật chội vì quá nhiều người ra đường cùng lúc.
Lý Hiền rất thích cảnh tượng này, hắn tham lam nhìn khung cảnh muôn nhà nổi lửa, hít thật sâu không khí ô nhiễm khói than, giang rộng tay:" Ta muốn thế giới hồng trần này."
Hạ Lan Mẫn Chi cũng muốn Trường An này.
Trước kia Hạ Lan Mẫn Chi cho rằng, đại trượng phu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, so với sống ấm ức bị kiếm chế khắp nơi ở Trường An, chẳng thà ra ngoài kia làm vị vương tự do dự tại.
Sống ba năm ở Thổ Phồn, Hạ Lan Mẫn Chi không còn nghĩ thế nữa, bây giờ hắn cũng có thể xem là chủ nhân một cõi rồi, điều khiến hắn sáng khoái nhất là gì? Đó là tùy ý giết người, ai trái ý hắn, chỉ một ánh mắt, sẽ có thủ hạ trung thành nhất, dũng mãnh nhất cắt đầu kẻ đó đặt dưới chân hắn.
Nhưng giết nhiều người rồi liền vô vị. Nói hắn tự do tự tại, muốn gì làm nấy, nhưng làm gì cũng chẳng mang lại thành tựu.
Ra toái ngoài nhìn thấy đám nô lệ bẩn thỉu, ngu xuẩn, người không ra người.
Đi bắt nạt những kẻ đó, với người tựa cho là cao quý như Hạ Lan Mẫn Chỉ là chuyện vô nghĩa.
Dẫn một đám người như thế đi chinh chiến khắp nơi, mục tiêu cũng là những bộ lạc nghèo khó bẩn thỉu như thế. Đánh thua thì tất nhiên chẳng được cái gì, đánh thắng cũng chẳng được gì, tối đa lấy thêm được ít lương thực trâu ngựa, nhưng rồi bắt thêm nô lệ gia nhập đoàn, cũng phải nuôi chứ, thế là chiến lợi phẩm chỉ đủ duy trì cuộc sống.
Mỹ nữ không có, rượu ngon không có, tiền bạc không có, chiến thắng không mang lại chút thành tựu nào.
Khi Hạ Lan Mẫn Chi rời Tiểu Bột Luật, nghe nói đám Luận Khâm Lăng đang thảo luận làm sao để diệt Nê Bà La.
Vương của Nê Bà La rất dễ đối phó, chỉ là phật môn của Nê Bà La rất cường đại, mà sáu thành tài phú của của Nê Bà La lại nằm trong chùa miếu. Luận Khâm Lăng muốn có thu hoạch xứng đáng công sức bỏ ra thì phải xung đột với Phật môn ở Nê Bà La, tức là sẽ xung đột với Phật môn ở Thổ Phồn.
Nghĩ tới những chuyện nấy, Hạ Lan Mẫn Chi thấy vô vị, so với cảnh tượng hắn đang thấy trước mắt đây, chiếm được Nê Bà La cũng làm gì?
Hạ Lan Mẫn Chi muốn Trường An, tuy ở đây có một kẻ coi Trường An như đồ trong túi, không muốn chia sẻ với ai, nhưng không hề gì, vì phần thưởng vô cùng xứng đáng, vì tòa thành này đổ bao nhiêu máu cũng không phí.
Hắn thấy cần phải cho Lý Hiền chút dã tâm mới được.
Người nhòm ngó Trường An không chỉ có mình hắn.
Cùng ngày hôm đó đoàn người Lý Kính Huyền cũng chuẩn bị rời Trường An. Đại Minh Cung và Hưng Khánh Cung còn chưa xây xong, Thái Cực cung quá nóng, không thích hợp cho hoàng đế tới dưỡng bệnh, huống hồ khai xuân năm sau hoàng đế phong thiện Thái Sơn, xuất phát từ Trường An không thích hợp.
Cũng trong thời gian này vài người trẻ tuổi cưỡi khoái mã tới Trường An.
Những người trẻ tuổi đó đi khắp Trường An năm sáu ngày, lại tới nơi đám Lý Kính Huyền ở ba ngày rồi mới theo Lý Kính Huyền, Ngụy Đông Thành tới huyện nha Vạn Niên.
Vì có đánh tiếng trước, cho nên khi đám Lý Kính Huyền tới nơi thì Ôn Nhu cùng Ôn chủ bạ cũng có mặt.
Lý Kính Huyền lấy ra một xấp cáo thân quan viên đặt trước mặt đám Vân Sơ:" Trung xu, tể tướng, lưỡng đài, môn hạ, lại bộ đã tra nghiệm, tất cả đêu là tuấn kiệt trẻ tuổi, giờ xem các vị an bài thế nào?"
Vân Sơ sớm biết trước chuyện này, đếm số cáo thân, phát hiện có tới mười lăm cái thì vẫn ngoài dự liệu của y, chuyển cho Ôn Nhu xem, đưa tay ra:" Tới mười lăm người thì Trường An cũng phải đi mười lăm người, các vị không thể chỉ lo đứa người tới mà không quan tâm tới người đi được."
Ngụy Đông Thành lấy trong lòng ra một xấp cáo thân nữa:" Chủ bạ sáu huyện, năm lục sự tham quân, tám chuyển vận sứ bát phẩm. Bọn lão phu rất có thành ý."
Vân Sơ và Ôn Nhu lật xem cáo thân rồi chuyển cho Mễ chủ bạ, Tôn chủ bạ.
Đúng như Ngụy Đông Thành nói, bọn họ vì an bài con cháu tới Trường An mà bỏ vốn lớn, chức vị cao nhất mà họ yêu cầu chỉ là một chủ sự, còn lại đại bộ phận là chưởng cố Trường An.
Người mới tới, người cũ phải đi, nếu điều ngang chức làm gì có ai chịu, đánh chết cũng không đi, Vân Sơ tất nhiên phải bảo vệ thủ hạ của mình, nhưng bây giờ những lại viên đầu có cơ hội thăng tiến thành quan thân, thế thì khỏi phải bàn cãi rồi.
Vân Sơ từ chối, gây khó dễ, nói không chừng bị oán hận vì cản đường tiến của người ta.
Có thể nói đám Lý Kính Huyền đưa y vào tình thế, dù biết dẫn sói vào nhà cũng không thể không chấp nhận.