Q5 - Chương 115: Dẫn sói vào nhà.
Q5 - Chương 115: Dẫn sói vào nhà.Q5 - Chương 115: Dẫn sói vào nhà.
Vân Cẩn nghi hoặc gãi gãi tai, nó không hiểu, vì sao Ôn Hoan, Địch Quang Tự được mẹ chúng ôm lấy khóc rất to, chỉ mẹ nó là nhìn nó với vẻ chê bai.
Vân Cẩn vất vả dẫn trâu gỗ lọc cọc đi tới, hỏi mẫu thân:" Hai vị thẩm thẩm vì sao lại khóc vậy ạ?"
Ngu Tu Dung đáp:" Vì con họ giỏi, trong lòng họ vui sướng, nên mới xúc động ôm con khóc."
"Sao mẹ không ôm con, chẳng lẽ con không giỏi à?"
"Cha con tám tuổi đã nuôi cả nhà rồi, hơn con nhiều. Những mà con cũng được, a nương miễn cưỡng ôm con một cái, khóc thì không có nước mắt đâu."
Thế là Vân Cẩn được mẫu thân ôm một cái rất qua loa, nhìn Ôn Hoan và Địch Quang Tự ít nhiều hâm mộ, đột nhiên cả người lọt vào vòng tay thơm ngát.
Bị Lý Tư ôm rồi, tuy là người nhà cả, Vân Cẩn vẫn bị ôm tới đỏ mặt, nó muốn vùng thoát ra, nhưng Lý Tư khỏe cực, nó không thoát được.
"Giỏi lắm, giỏi lắm, đệ là đứa bé thông minh." Lý Tư ôm Vân Cẩn, còn áp mặt mày vào mặt Vân Cẩn mà cọ:
Nhìn cảnh này Vương thị, Trịnh thị đều quên cả khóc, nếu người ôm Vân Cẩn là vị công chúa nào khác bọn họ sẽ thấy Vân Cẩn thật đáng thương.
Nhưng Lý Tư thì khác, đứa bé này lớn lên dưới mắt bọn họ, tuy ngốc một chút, nhưng thực sự là đứa bé ngoan, nếu mà cưới về được ... Tốt tới không cần phải nói rồi.
Thôi Dao tự hào nhìn đệ tử của mình, hai tay cho vào ống tay áo rộng thùng thình, nói với Thôi ma ma:" Ta nói mà đệ tử ta dạy ra, cho dù học vấn chẳng ra sao nhưng phải biết nắm chặt lấy thứ mình muốn nhất."
Thôi ma ma chỉ Ngu Tu Dung mặt đen như đít nồi, nói nhỏ:" Phu nhân hình như không vui cho lắm."
Thôi Dao bĩu môi:" Cô ta hồ đồ rồi, cứ coi Lý Tư thành con mình thật." Ngu tu Dung ngây ra nhìn Lý Tư và Vân Cẩn cười hì hì dẫn trâu gỗ vào hậu trạch, nàng luôn coi hai đứa là tỷ muội, chứng kiến cảnh này lại nghe xung quanh to nhỏ, bàng hoàng tới không kịp có phản ứng gì.
Khi hai đứa bé đi rồi mới sực tỉnh, Ngu Tu Dung mới quay sang hung dữ nhìn Thôi Dao.
Thôi Dao liên tục xua tay:" Không liên quan tới ta, có trách thì trách cô dẫn sói vào nhà, sói do cô nuôi, cô tự chịu đi."
Nữ hài tử luôn trưởng thành sớm hơn nam hài tử, đã thế Lý Tư còn lớn hơn Vân Cẩn bốn tuổi, quan trọng nữa sư phụ của nó lại là Thôi Dao.
Nhất là nhìn thấy tấm gương của thái tử ca ca, Lý Tư cho rằng mình có thể thiên kinh địa nghĩa mưu tính Vân Cẩn.
Một lần nghe hai cung nữ già hầu hạ mình thảo luận sau này công chúa gả cho nhà nào, Lý Tư kinh hoàng thực sự, vì nó chợt nhận ra, một ngày nó sẽ phải rời Vân gia, sẽ phải sống với người hoàn toàn xa lạ.
Lúc đó Lý Tư vội vàng tìm Thôi Dao khóc một trận, sau khi được Thôi Dao phân tích tình thế, nó lờ mờ nhận ra, gả cho Vân Cẩn là lãi nhất.
Từ đò Lý Tư không còn là nha đầu đơn giản như trước rồi, nó có một mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
Buổi tối Vân Sơ trở về khen ba đứa bé vài câu, kiểm tra bài tập của bọn chúng. Khi đi ngủ, Ngu Tu Dung nằm bên cạnh hết sức lo lắng nói chuyện Lý Tư và Vân Cẩn, tới giờ nàng vẫn không sao tiếp nhận được việc.
Quả thực Ngu Tu Dung nhiều khi quên mất, Lý Tư chẳng phải con mình, nên nhớ Lý Tư được giao vào tay nàng khi chưa đầy năm, là nàng cho đứa bé đó bú ... Tất nhiên lúc đó Ngu Tu Dung làm gì có sữa.
Nhưng đứa bé đó thực sự do nàng nuôi từ khi đỏ hỏn tới giờ, tiềm thức nàng luôn coi nó là con mình.
Vân Sơ cũng ngây người, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, có điều y thấy hai đứa bé biết nhau từ nhỏ, tương lai tới với nhau chẳng có gì không hay. Chuyện này cứ để tự nhiên phát triển xem thế nào, dù sao Vân Cẩn còn nhỏ lắm, nói chuyện thê tử với nó chẳng bằng cho nó miếng thịt còn thực tế hơn.
Nói tới đó hai phu thê nhìn nhau im lặng rất lâu, Lý Tư gần đây thường xuyên gắp thịt cho Vân Cẩn thật.
Xem ra nha đầu đó ý đồ không phải chỉ ngày một ngày hai nữa, hiển nhiên Lý Tư có ý gạo nấu thành cơm, không phải hai đứa còn quá nhỏ, với huyết mạch cường hãn của công chúa Lý thị, sẽ thúc đẩy nó làm thế.
Ngu Tu Dung nghiến răng ken két, nói thế nào cũng phải trông coi thật kỹ, không để Lý Tư họa hại Vân Cẩn.
Buổi sáng Vân Sơ thức dậy khá sớm, gỡ chân ngọc vắt lên người ra, mặc y phục rồi mở cửa sổ, luồng không khí lành lạnh ẩm thấp ập vào mặt.
Thì ra nửa đêm hôm qua trời đổ mưa, mưa rất nhỏ, êm ru đáp xuống mặt đất.
Cơn mưa thế này cực kỳ hợp tính Vân Sơ, mùa hè Trường An thường có những cơm mưa như hất nước vào mặt, đó không gọi là mưa, mà là tai họa. Những cơn mưa lớn tới mức có thể biến Chu Tước đại nhai thành sông, Vân Sơ ghét cay ghét đắng.
Mặc dù mỗi lần như thế, hơn 600 cái đầu thú của Hoàng Thành phun nước ra khí thế kinh người, trông hết sức đẹp mắt. Nhưng khi số nước đó tạo thành dòng tụ vào những căn nhà ở nơi trũng thấp, nước ngập tới nửa nhà, lớn bé trèo leo lên nóc nhà thì chẳng còn mỹ cảm nào nữa.
Con mưa đêm qua rất vừa vặn, làm cho mã đạo vừa trải xong thấm ướt, không bị bụi nữa.
Rừng trúc bên ngoài tường viện có một con gấu trúc đang leo cây, thân thể nặng nề của nó đè cong cây trung, sau đó rắc một tiếng, con gấu trúc mang theo cả đoạn trúc gấy rơi vào nóc nhà người ta. Một loạn tiếng động hỗn loạn vang lên, chắc là trần nhà thủng luôn rồi.
Sau đó Vân Sơ nghe thấy tiếng chủ nhà gào thét, có điều không sao, tối đa cũng chỉ đá vào mông nó mấy cái, kéo nó ra ngoài vứt đi. Ở Trường An, giết gấu khoang là phạm pháp. Bọn họ có thể tới tìm quan phủ đòi bồi thường, song thế nào cũng không đủ, phải tự bỏ ra một ít.
Vân Sơ còn nghe thấy Lý Tư cầm gậy la hét truy sát ba đứa nam hài, y lắng nghe một lúc, tiếng kêu của Địch Quang Tự là to nhất, ai bảo nó béo chạy chậm.
Tiểu cô nương mười hai tuổi, trong tay lại có gậy, đánh ba đứa nam hài tám tuổi quá dư sức.
Vân gia không dạy ra được đại gia khuê tú, chỉ dạy ra được khuê nữ tự cường, sức sống mạnh mẽ, vi mẫu thân chúng cũng như thế.
Còn về phần nam hài thì Vân gia luôn nuôi như chó hoang vậy, có thể sinh tồn dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, Vân Sơ coi đó mới là tố chất cơ bản của một nam tử, sau đó mới nghĩ tới học vấn, sau đó nữa với nghĩ tới tương lai bọn chúng.
Còn về lễ nghi, tu dưỡng à? Trong nhà nhiều tiền, lại đọc sách nhiều rồi sẽ có thôi.
Quý công tử của Vân gia có tiêu chuẩn khác với quý công tử Đại Đường, đó là ra ruộng phải biết cấy lúa, dẫn con trâu tới phải biết cày, lên núi phải biết đi săn, xuống sông phải biết bắt cá, lên ngựa là có thể đánh trận, xuống ngựa chế tác ra được mỹ thực, xuất khẩu thành văn, còn phái có khí khái ngàn vàng tiêu hết lại có ngay.
Những điều trên đó là do Ngu Tu Dung dựa vào nguyên mẫu trượng phu để yêu cầu nhi tử Vân gia cùng đệ tử nhập thất.
Chuyện này được cả Trịnh thị, Vương thị tán đồng, các nàng thấy nếu con mình đạt được tầm cao đó, có làm quan hay không cũng không quan trọng.