Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1097 - Q5 - Chương 114: Thần Đồng Mới Của Vân Gia.

Q5 - Chương 114: Thần đồng mới của Vân gia. Q5 - Chương 114: Thần đồng mới của Vân gia.Q5 - Chương 114: Thần đồng mới của Vân gia.

Vân Sơ ngủ một giấc đã đời tỉnh lại thì đã tới giờ tan ca của huyện nha, quan viên, tiểu lại ai nấy đang khóa cửa đi về, trò chuyện rộn ràng, hết sức náo nhiệt.

Có điều rộn ràng được một lúc thì huyện nha trở nên tĩnh mịch.

Vân Sơ múc một chậu nước giếng mát lạnh rửa mặt, định về nhà thì Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu hậm hực quay về.

Thấy Vân Sơ mắt sáng rực nhìn mình, hai người tối sâm mặt ném một đồng tiền cho y.

Vân Sơ bắt lấy giữa không trung, mở hộp gỗ cho tiền vào đó.

Ôn Nhu nghe tiếng tiền va chạm mà mặt co giật, trong cái hộp gỗ đó có bao nhiêu tiên, bọn họ thất bại bấy nhiêu lần, bị tên khốn kiếp này sỉ nhục bấy nhiêu lần.

Vân Sơ không hỏi kết quả, không cần hỏi, y luôn cổ vũ hứng thú của người Đường với máy móc. Trâu gỗ ngựa máy là thứ được y tài trợ mới có, thứ đó thế nào, không ai rõ hơn y.

Tóm lại thứ đó chỉ là đồ chơi dạy học cho mấy đứa bé, để bọn chúng nắm được khái niệm cơ bản nhất vê máy móc thôi.

Ôn Nhu nghiến răng:" Chơi đùa bọn ta vui lắm à?"

Vân Sơ võ vai hắn:" Thấy nhục nhã phải không? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi khi nào hai tên các ngươi xem bài tập ta giao cho mấy đứa học sinh của ta, mà hai tên tự xưng là nhân gian tuấn kiệt các ngươi lại chẳng hiểu được một chữ, đó mới là nhục thật sự."

Sắc mặt Ôn Nhu biến từ trắng thành đỏ, từ đỏ thành tím, cứ tưởng tên này sẽ nổi điên, không ngờ hắn lại đứng thẳng tắp, hành lễ với Vân Sơ:" Vậy mỗ gia nguyện bái Vũ Sơ huynh làm thầy."

Địch Nhân Kiệt càng trơ trến hơn, vén áo bào chuẩn bị quỳ lạy.

Tới lượt Vân Sơ sầm mặt, nhảy qua một bên né tránh bọn họ hành lễ, chuyện bái sư ở Đại Đường này không đùa được đâu, y làm sao dám nhận hai thứ đệ tử khốn kiếp như thế? Có điều đối diện hai thứ vô sỉ muốn nhòm ngó học vấn nhà mình, Vân Sơ dứt khoát từ chối:" Các ngươi quá đáng rồi đấy, tên nào dám lạy thì dù là huynh đệ ta cũng trở mặt."

Địch Nhân Kiệt từ trên mặt đất bò dậy, mặt chẳng có tí xấu hổ nào, còn phủi áo tiếc nuối nói:" Nếu có cơ hội nắm được học vấn đó, bái ngươi làm nghĩa phụ luôn cũng được."

Ôn Nhu cũng cảm khái không thôi:" Hôm nay nhìn thấy khuyển tử chỉ dẫn công tượng lắp trâu gỗ ngựa máy, hơn nữa còn dẫn trâu gỗ ngựa máy nặng trăm cân bước đi, thật không sao ngờ được. Từ nay trở đi ở chuyện học vấn của nhi tử, mỗ không hỏi tới nữa."

Vân Sơ bĩu môi:" Ngươi có tư cách gì mà hỏi tới."

Ôn Nhu trở mặt:" Ngươi đừng quá đắc ý, ngươi chẳng qua là gặp may, được dị nhân dạy bảo, còn bọn ta không có cơ duyên mà thôi. Nếu như bọn ta cũng được học như ngươi, ngươi chỉ xứng đáng theo sau ta làm thư đồng."

Địch Nhân Kiệt chợt nhớ ra một chuyện, bảo với Ôn Nhu:" Phải rồi, không bằng chúng ta đi bái Huyền Trang đại sư làm thây."

Ôn Nhu sáng mắt:" Đúng thế, tội gì bỏ gốc tìm ngọn bái tên này làm thầy."

Hai người này luôn cho rằng Vân Sơ hồi nhỏ được Huyền Trang đại sư tìm kỳ nhân dị sĩ các nơi tới dạy dỗ, cho nên mới có ngày hôm nay.

Vân Sơ chỉ cái mặt còn tím của mình:" Lần trước ta đi gặp đại sư bị đánh vỡ đầu chảy máu, các ngươi chưa quên chứ?"

Địch Nhân Kiệt sờ đầu:" Vì cầu học, bị đánh vài gậy có sao!"

Ôn Nhu mặt đầy kiên định:" Đúng thế, học xong chúng ta đi vả mặt y."

Vân Sơ thấy hai tên này tẩu hỏa nhập ma rồi, có lẽ hôm nay sỉ nhục hơi quá, song y thấy sảng khoái lắm, cười phá lên:" Vậy mau đi đi, mang theo lễ vật thật hậu vào, gần đây tâm tình Huyền Trang đại sư không tệ." Trâu gỗ ngựa máy của Vân Cẩn vẫn còn quá nặng, bên trong đó có lắp bánh tâm sai, chỉ cần đẩy một lực, bánh tâm sai sẽ quay một vòng, tay đòn nối với tứ chỉ sẽ chuyển động theo làm trâu bước đi.

Đi rất chậm chạp, chẳng khác nào trẻ con tập đi.

Thứ này có thể nói hoàn toàn chỉ có thể làm đồ chơi cho trẻ con, còn về vận dụng thực tế thì chẳng dùng vào được việc gì.

Cho dù là thế khi ba đứa bé Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đẩy ba con trâu gỗ ngựa máy chạy ra ngoài đường phố, khiến phường Tấn Xương vốn náo nhiệt chấn động cực kỳ.

Khi phường dân bị đám trâu gỗ ngựa máy làm choáng váng nghe nói ba đứa trẻ con chỉ huy mộc tượng làm ra thứ này, thế là Vân gia sau khi xuất hiện một Phật nữ, lại có thêm ba đứa bé thông minh tuyệt đỉnh. Ba tuổi thấy về già, ai cũng nói ba đứa bé này tương lai tiền đồ vô lượng, gia tộc hưng vượng.

Kỳ thực câu này nói bằng không, cha của ba đứa bé này vốn là sự tồn tại đỉnh cao trong quan viên thế hệ mới Đại Đường, ba đứa bé này chỉ cần quá ngốc là tiền đồ chẳng thể kém.

Đại Đường tựa hồ rất thích thần đồng, dăm ba bữa xuất hiện vài thần đồng.

Nhưng khác với thần đồng thi văn, nghe nói trâu gỗ ngựa máy là do Thục tướng Gia Cát Lượng làm ra, sớm thất truyền từ lâu, giờ được ba đứa bé tái hiện, hết sức không tầm thường.

Nếu nhà bình thường làm ra thứ này có thể dẫn lên quan phủ nhận thưởng, nếu là nhà quan hoạn làm ra có thể coi là điềm lành hiến lên triều đình, bất kể là loại nào cũng sẽ được thưởng lớn.

Chứ chẳng như thi văn, làm bài thơ "Cạp cạp cạp, cổ cong hướng trời hát. Lông trắng nổi nước xanh, chân hồng gây sóng đạp." Chỉ có thể vang danh Lạc Dương thôi, chứ muốn quan phủ thưởng cho à?

Điêu dân to gan!

Cục diện của Vân Sơ rất không tốt, trước kia lập công lớn quá nhiều, bây giờ lập vài công nhỏ thì chẳng được triều đình ban thưởng gì, nếu trâu gỗ ngựa máy do y làm ra, có khi triều đình một đạo chỉ lệnh giao nộp, chậm trễ báo lên thậm chí còn bị đàn hặc che giấu, bất kính.

Giờ tốt rốt, ba đứa bé dẫn trâu gỗ ngựa máy đi một chuyến, giờ ai cũng biết do bọn trẻ con làm ra, dù hoàng đế cũng chẳng mặt mũi nào tranh cướp với trẻ con.

Thân là mẫu thân và sư nương của bọn chúng, Ngu Tu Dung sớm ăn mặc lộng lẫy đứng ở đại môn, vừa cùng làng giếng nói những lời khách khí, nghe bọn họ tâng bốc, tủm tỉm cười nhìn ba đứa bé mồ hôi nhễ nhại dẫn trâu ngựa về.

Ngu Tu Dung còn bình tĩnh được một chút chứ mẹ Ôn Hoan và mẹ Địch Quang Tự đã khóc tới đứng không vững rồi, nếu không phải bên cạnh có nha hoàn đỡ thì sớm ngồi dưới đất mã khóc.

Trẻ con tám tuổi tái hiện được kỹ thuật của Võ hầu, nói ra ai tin? Nhưng hôm nay con bọn họ làm được rồi.

Theo lý mà nói, ba đứa bé này đều là đích tử, trưởng tử, sau này có kém cỏi đến đâu cũng sẽ kế thừa tước vị của cha chúng, nhưng con hơn cha, tự kiếm được tiền đồ cho mình, chẳng phải là vinh diệu sao?

Vương thị, Trịnh thị đều hiểu, chỉ cần phu quân bọn họ đem chuyện này tấu lên trên, ba đứa bé ít nhất được một tước thành tín lang, có bổng lộc, mới tám tuổi đã là quan, khởi đầu hơn rất nhiều người bảy tám mươi tuổi.
Bình Luận (0)
Comment