Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1096 - Q5 - Chương 113: Hoan Nghênh Vả Mặt.

Q5 - Chương 113: Hoan nghênh vả mặt. Q5 - Chương 113: Hoan nghênh vả mặt.Q5 - Chương 113: Hoan nghênh vả mặt.

Khi Vân Sơ rời chỗ Huyền Trang đại sư, phát hiện ra Khuy Cơ đại sư tổ chức rất nhiều hòa thượng bắt cá, dùng cả lưới để bắt, trừ khi là con cá to bằng đốt ngón tay nếu không thì đừng hòng thoát.

Tuy Huyền Trang chỉ thuận miệng sai bảo, nhưng đám Khuy Cơ coi như mệnh lệnh để chấp hành.

"Số cá này nghe Huyền Trang đại sư tụng kinh thời gian dài đã sinh ra linh trí, mà ao nước này quá nhỏ không lợi cho tu hành. A Di Đà Phật, vạn vật có linh..."

Vân Sơ vớt từ thùng gỗ ra hai con cá chép đuôi hồng, chắp tay nói với Khuy Cơ đại sư:" Ta đem về tự mình phóng sinh."

Khuy Cơ đại sư gật đầu:" Đó cũng là thiện duyên."

Vân Sơ xách hai con cá chép về nhà, lòng cảm khái, hòa thượng như thế ai mà không thích.

Có tiền, thiện lương, lại sống trong Phật quốc của mình, không bị thế tục quấy nhiễu, đôi khi nổi lòng tư bi cứu vớt mọi người. Nếu bọn họ cứ kiên trì được không đổi chí, thì đây là chuyện tốt với thế giới.

Ngu Tu Dung sớm đợi ở cửa sau, nàng cho rằng trượng phu đi kiếm bát cơm sau này cho Vân Cẩm, không ngờ trượng phu về xách theo hai con cá cực lớn.

"Hai con cá này nghe trộm Huyền Trang đại sư tụng kinh đã sắp thành tinh rồi, nên ta mang về kiếm cơ hội phóng sinh." Vân Sơ đường hoàng nói:

Ngu Tu Dung thấy trượng phu chẳng nói vào trọng điểm, bực bội nói:" Vừa vặn trong bếp không có cá, để Tam Phi đem nấu, cúng ngũ tạng miếu là tốt nhất."

Vân Sơ nghe thấy canh cá là đã thèm rượu:" Đó cũng là một cách phóng sinh, ta vốn định đem kho cơ, phu nhân anh minh."

"Phu quân có hỏi Huyền Trang đại sư, Thải Vân Nương nhà ta thích hợp làm gì chứ?” "Nàng làm mẹ mà không biết lại đi hỏi một ông hòa thượng già à?"

"Đừng nói linh tỉnh, Huyền Trang đại sư là Phật."

"Biết là Phật mà nàng còn đem cá Phật nuôi đi nấu à?"

"Phật là Phật, cá là cá!"

Vân Sơ chỉ biết lắc đầu, đối với nữ nhân tiêu chuẩn kép như Ngu Tu Dung, đời này cơ bản không có chút Phật duyên nào rồi.

Trong nhà làm hai nồi cá chép nấu, một nồi trong nhà ăn, một nồi Vân Sơ sai gia phó mang tới huyện nha mời Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt ăn.

Cá chép có Phật tính không nhiều, phải chia sẻ với bằng hữu.

Vân Sơ vừa rỡ đầu cá vừa nói:" Thời gian tới đừng trêu chọc vào Anh công, ông ta không muốn hại ai cả, ông ta chỉ là con sói già bảo vệ con, không nói lý được đâu."

Ôn Nhu gặm đuôi cá:" Ngươi còn chưa nói anh công bảo vệ nhi tử hay tôn tử mà."

"Ta không tra ra được cái gì hết." Địch Nhân Kiệt ăn cá rất nhiệt tình:" Ổn bà, quan phủ, ta tra khắp rồi, không phát hiện có ghi chép nào khả nghi, không biết Anh công lập hộ tịch cho nó ở đâu, thậm chí cả tông tộc cũng không có."

Vân Sơ dùng đốt ngón tay gõ mặt bàn, nghiêm mặt cảnh báo:" Làm người phải lương thiện."

Hai người kia đồng loạt nhìn y với ánh mắt khinh bỉ, ba bọn họ không ai có tư cách nhắc tới chữ lương thiện hết.

Vân Sơ ăn miếng cá, uống ngụm rượu mới nói:" Huyền Trang đại sư bảo ta làm ngươi phải lương thiện, chúng ta lương thiện chút thì hơn."

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cùng à một tiếng rồi gật đầu, nếu Huyền Trang đại sư đã nói thế thì họ bỏ việc điều tra thôi.

"Bệ hạ chuẩn bị niên hiệu mới, gọi là Lân Đức, tháng chín bắt đầu chấp hành, xem ra đầu năm sau sẽ chính thức cửa hành phong thiện đại điển. Theo nghỉ lễ các triều đại, ba chúng ta sẽ phải đi theo, Vân Sơ đen đủi nhất, y sẽ là thân tùy của hoàng đế." "Nghe nói ở lễ phong thiện này, bệ hạ chính thức xưng thiên hoàng, hoàng hậu xưng thiên hậu." Ôn Nhu vừa nói vừa lắc đầu, hắn không tán thành việc này:

"Bệ hạ muốn đối diện với trời cao, nói với trời cao, bệ hạ không chỉ là chủ nhân gian, còn là chủ trời cao. Chẳng lẽ Đại Đường ta đã thực sự cường đại tới không cần trời cao che chở nữa à?"

Địch Nhân Kiệt cũng ngao ngán:" Hoàng đế làm vậy là muốn tập quyền, các đại thần hi vọng hoàng đế tin vào thiên đạo để tự ràng buộc bản thân. Nực cười, các đại thần không thể hạn chế hoàng quyền nên gửi gắm vào trời cao, lấy thiên tai trên đời gán cho hoàng đế vô đức gây ra."

"Giờ bệ hạ tự xưng Thiên Hoàng, hẳn là muốn thoát khỏi trói buộc này."

Nếu không cần điều tra về Lý Tích nữa cũng không còn việc gì nữa rồi, hôm nay hoàn toàn thành buổi tụ họp tán gấu, giò mọi việc ở Trường An đã vào guồng, quan lại phía dưới trải qua nhiêu năm đã quen với cách thức làm việc mới, đội ngũ được gây dựng lên, hai vị huyện lệnh kỳ thực rất nhàn nhã.

Trò chuyện lan man một hồi, Ôn Nhu nhớ ra một việc thú vị:" Gần đây có một công tượng, nghe nói làm ra được trâu gỗ ngựa máy của Gia Cát Võ hầu năm xưa, chỉ cần đẩy là tự đi được. Các ngươi đi xem không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không có mấy giá trị."

Ôn Nhu bất ngờ lắm, tên này trước nay luôn thích mấy thứ kỳ quái mà:" Sao không, nếu trâu gỗ ngựa máy được tái hiện sẽ tiết kiệm được rất nhiều gia súc."

Vân Sơ vẫn lắc đầu:" Trâu ngựa tự đi không phải không có, nhưng đó là học vấn cao thâm, không phải một mộc tượng làm ra được, rõ ràng đó là tên lừa đảo."

Ôn Nhu cười lạnh:" Chưa tận mắt thấy sao đã võ đoán, chỉ cần mộc tượng đó làm ra trâu gỗ ngựa máy thật, ta sẽ tôn xưng người đó là đại sư."

Địch Nhân Kiệt cũng thấy Vân Sơ quá tự đại rồi, y nói không được là không được à:" Dù sao cũng chỉ vài bước thôi, đi xem cũng đâu có sao."

Vân Sơ ngáp:" Ta đi ngủ còn hơn, các ngươi tự đi đi, nếu đúng là có thì ta gọi người ta một tiếng đại sư cũng được." Ôn Nhu võ bàn:" Được, chẳng qua chỉ vài bước, bọn ta đi xem trước, nếu người ta làm ra được thật, ta sẽ vê vả vào mặt ngươi."

Vân Sơ rửa tay, ngáp sài quai hàm:”" Đi đi, đi đi, xem cho kỹ vào nhé, mặt của ta ở đây, hoan nghênh các ngươi tới đánh."

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đi rồi, Vân Sơ không đi ngủ mà tới một cái kho trong huyện nha. Chỉ Vân Sơ có chìa khóa cái kho này, mỗi năm đều có nhà mạo hiểm mang về đây vô số thứ mới lạ.

Đồ rất nhiều nhưng đa phần không có tác dụng gì, Vân Sơ vẫn hết sức kiên trì sưu tầm.

Mở nhà kho ra, phóng mắt nhìn tới, bên trong là các loại đá đủ màu, các loại chất lỏng bốc mùi khó ngửi, có những cái cây đã khô, có cả bộ xương cực lớn.

Vân Sơ chỉ hi vọng ngày nào đó sẽ nhìn thấy một củ khoai tây khô quắt vứt chỏng trơ trong góc ít chú ý, như thế y sẽ hạnh phúc vô cùng.

Nhưng bới hết các góc chẳng có củ khoai tây nào, có lẽ cơ hội y thấy khoai tây cũng giống nhìn thấy trâu gỗ ngựa máy vậy.

Đợi mãi không thấy Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tới vả mặt mình, y liền về phòng ngủ, mùa thu mát mẻ rồi, ngủ lúc nào cũng thích hết.
Bình Luận (0)
Comment