Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1095 - Q5 - Chương 112: Thời Gian Là Thứ Thuốc Tốt. (2)

Q5 - Chương 112: Thời gian là thứ thuốc tốt. (2) Q5 - Chương 112: Thời gian là thứ thuốc tốt. (2)Q5 - Chương 112: Thời gian là thứ thuốc tốt. (2)

Vào hoàng cung gặp phụ hoàng mẫu hậu, Lý Tư cảm thấy mình là khách ở đó, tới Đông cung gặp thái tử ca ca, Lý Tư cũng thấy mình là khách. Ở Vân gia hơi chút là bị mẹ đánh, nó mới xác nhận được đây là nhà mình.

So với nhà của công chúa Đại Đường khác, nhà của nó rất nhỏ, nơi nó sống chỉ là tiểu viện rất nhỏ có năm gian phòng. Trong tiểu viện có vườn hoa nhỏ, ở góc tường có một cây lựu, mỗi khi cây lựu nở hoa, trước mặt toàn màu đỏ rực.

Hai ma ma từ trong cung tới ở một gian, trước kia còn có hai hoạn quan, Lý Tư không thích họ nên bảo Lý Hoằng mang đi rồi, cho nên bây giò một mình Lý Tư ở trong gian phòng rất lớn.

Viện tử ngay sát bên vốn là của Vân Na cô cô, hai viện tử giống hệt nhau, bây giờ cô cô đi Tây Vực làm nữ vương, viện tử đó vẫn giữ lại. Mẹ thi thoảng lại vào đó lấy chăn đệm ra phơi, vật dụng của Vân Na cô cô mẹ không cho ai đụng vào.

Cha thì luôn bận rộn, đi suốt ngày, có khi đi tới mấy năm mới về, tuy không ở bên cha nhiều như với mẹ, nhưng Lý Tư không hề thấy xa lạ. Cha bảo nó, không bao giờ được quên thân phận của nó là gì, không được quên bản thân là ai. Cha cũng dạy cho nó rất nhiều thứ, những thứ đó thậm chí cả Vân Cẩm, Vân Cẩn cũng không được học, nó rất cảm kích.

"Nếu như mình đi rồi, mẹ nhất định giữ lại viện tử này, khi nào có nắng, lại mang chăn của mình ra phơi."

Về tới phòng, Lý Tư lẩm bẩm, nhảy một cái lên cái giường lớn êm ái.

Đột nhiên bên tai có tiếng ngáy, Lý Tư tức giận kéo con gấu bông ra, liền nhìn thấy bộ mặt xảo trá của Đại Phì.

" Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không cho ngươi lên giường ngủ." Lý Tư tức giận kéo cái tai nhọn của Đại Phì:

Đại Phì rất nhanh, nó né ngay, chân trước co lại, chân sau duỗi ra, há to mồm vươn mình. Rút cái đuôi sắp bị Lý Tư tóm, nhảy lên cửa sổ, quay đầu nhìn với bản mặt gian thần khó ưa rồi nhảy đi mất.

Lý Tư ôm con gấu bông cực lớn ngã người xuống giường, mắt mở to nhìn trần nhà đủ màu.

"Thái Bình, Thái Bình, ngươi sinh ra thì thiên hạ thái bình, vì cái gì ta sinh ra phải an định?"

Nói xong nó trở mình ngồi dậy, đấm đá con gấu bông một trận.

Vân Sơ dùng trà xúc miệng, nhổ vào ống nhổ, Ngu Tu Dung thì đi qua đi lại, bực tức:" Nhà chúng ta không dạy ra được đứa nào yên phận."

"Chàng xem lại thứ chàng dạy đi, chính chàng dạy Lý Tư những thứ nữ tử không nên học, bảo sao nó không học được Nữ tắc."

"Vân Na đã chẳng chịu ở nhà, chạy đi tuốt sa mạc ăn cát, giờ hay rồi, Lý Tư mới mười bốn tuổi, nó đã tháo chuông ra, chẳng bao lâu nữa cũng đi mất."

Vân Sơ đủng đỉnh nói:" Ta từ nhỏ sống trong ổ dã nhân, chưa bao giờ học được cách hạ mình nhẫn nhịn, trong ổ sói mà dạy ra cừu mới khiến ta tiếc nuối."

"Lý Tư mới mười hai tuổi thôi, tính thêm cả tuổi mụ với thời gian trong bụng mẹ làm cái gì? Có điều nó hiểu sớm cũng tốt, nó là công chúa, chẳng thể ở mãi trong nhà ta, sau này sẽ có rất nhiều người phải dựa vào nó mà sống, học chút kiến thức kinh tế, chẳng có gì sai."

"Vân Na trước khi đi giao lại toàn bộ tài sản của muội ấy cho Lý Tư, bây giờ đứa bé đó đã lớn, nàng để Lý Tư tiếp quản đi."

Chuyện này làm Ngu Tu Dung không hài lòng với Vân Na:" Lý Tư lấy đi rồi, sau này Vân Cẩm không còn phần nữa..."

Nói tới đó thấy sắc mặt trượng phu không tốt, vội vàng bổ xung:" Thiếp chỉ nói vậy thôi."

"Nói cũng không nên nói, đáng lẽ nàng phải nói thế này, bao giờ phu quân cũng chuẩn bị cho Thải Vân Nương hồi môn để nó luyện tập."

Ngu Tu Dung dán người vào trượng phu, dùng giọng lả lơi nhất nói:" Phu quân, khi nào chúng ta chuẩn bị hồi môn cho Thải Vân Nương luyện tập đây?"

Nhắc tới khuê nữ đặc biệt này, Vân Sơ nhất thời không biết nói sao, hỏi:" Khuê nữ của chúng ta thích gì ấy nhỉ?"

Ngu Tu Dung nghĩ mất nửa ngày trời mới thở dài:" Đứa bé đó thích cái gì, thiếp đúng là không nhìn ra, nói hứng thú với nhiều thứ, nhưng tựa hồ không hứng thú đặc biệt với cái gì. Gần đây nó thích vẽ ếch, thế có tính không?"

Hai phu thê nhìn nhau hồi lâu, quyết định đứa bé này cứ để đấy xem sao đã, dạy mấy đứa ngốc hơn trước vậy.

Vì rất tò mò với chuyện Lý Tích chai già sinh ngọc, sáng hôm sau Vân Sơ lần nữa tới chùa Đại Từ Ân bái kiến Huyền Trang đại sư.

Chùa Đại Từ Ân nay là ngôi chùa hoàng gia xa hoa nhất Đại Đường.

Toàn bộ chùa được lát đá, đi mỗi bước lại thấy một cảnh sắc khác nhau, khác biệt lớn nhất với những ngôi chùa khác là hòa thượng trong chùa này.

Chùa Đại Từ Ân kiếm được rất nhiều tiền, phương trượng Khuy Cơ đại sư mỗi năm bố thí vô khối tiền lương.

Giống như trong sự kiện ba mươi vạn nạn dân, chùa Đại Từ Ân một mình quyên tới một vạn thạch lương.

Những chùa miếu, đạo quán khác cũng quyên góp không ít lương thực tốt, qua tay Mễ chủ bạ, số lương thực này liên tăng lên ba lần, nhưng chất lượng thì giảm thảm hại, chỉ có thể nói là ăn được thôi. Vốn Mễ chủ bạ còn muốn biến ra nhiều nữa cơ, nhưng Vân Sơ ngăn lại, tuy nạn dân cái gì cũng ăn, nhưng họ là người, không phải súc sinh.

Khuya Cơ đại sư càng ngày càng giống Phật Di Lặc đời sau, Huyền Trang đại sư thì ngày càng giống người trẻ tuổi.

Đó là biểu hiện của thần thông hòa thượng ra bên ngoài, trong mắt Vân Sơ, Huyền Trang đại sư là hòa thượng không giống hòa thượng, vậy mà ai cũng coi ông ấy là hòa thượng.

Cho nên nhìn thấy chuyện quá đáng Huyền Trang đại sư ngồi trong đình câu cá, dù là hòa thượng trong chùa, hay tín đò ngoài chùa không có chút dị nghị gì.

Họ cho rằng Huyền Trang đại sư dùng chuyện câu cá để thể hiện một thứ Phật pháp mà họ không hiểu.

Vân Sơ đi vào đình thấy hai hắc y tăng thì lập tức cảnh giác, phát hiện họ nhắm mắt như người chết mới yên tâm tới bên cạnh Huyền Trang đại sư, nhìn cá ông câu được trong thùng.

Rất được, xem ra Huyền Trang đại sư đã câu cá lâu rồi, có bốn năm con cá thoi thóp trong đó.

Vân Sơ ngồi xuống bên cạnh:" Đại sư câu cá gì thế?"

Huyền Trang quay sang nhìn Vân Sơ đang định dùng thiền cơ nói chuyện với mình, nói thẳng:" Cá chép, cá trắm, không nhận ra à?"

"Chẳng lẽ đại sư ngài không nên nói gì đó khác sao?"

"Nói gì, chẳng lẽ trong thùng không phải cá chép hay cá trắm."

Vân Sơ gãi cái đầu ngưa ngứa, thấy mình cũng nên học đại sư, nói chuyện thẳng thắn chút, hạ thấp giọng xuống:" Có phải Anh công đem con phó thác cho đại sư?"

Huyền Trang trầm mặc đặt cần câu xuống:" Làm người nên lương thiện chút vẫn hơn."

Lời vừa dứt tiếng sấm nổ uỳnh trên đầu, tiếp ngày đó là tia sét hình cái xiên chói sáng bầu trời mùa thu âm u.

Huyền Trang đại sư nhìn Vân Sơ một cái đầy hàm ý, sau đó nói với Khuy Cơ đợi ngoài đình:" "Mau đem số cá này thả hết ra sông."
Bình Luận (0)
Comment