Q5 - Chương 111: Thời gian là thứ thuốc tốt. (1)
Q5 - Chương 111: Thời gian là thứ thuốc tốt. (1)Q5 - Chương 111: Thời gian là thứ thuốc tốt. (1)
Leng keng! Leng keng! Leng kengl!
Lý Tư cứ đi một bước liền dừng lại, để chuông trên người nó phát ra tiếng kêu hoàn chỉnh.
Đôi khi vì để tiếng chuông có nhiều biến hóa hơn, nó còn nhảy lên một cái rồi mới dừng lại.
Lúc Lý Hiền nhìn thấy Lý Tư chính là bộ dạng đó, còn có một con báo với đôi tai dài khác thường đi theo, con báo đó có đôi mắt tam giác vàng nhạt, nhìn hết sức gian xảo.
"Hiền đệ đệ ...' Lý Tư nhìn thấy Lý Hiền thì lập tức cười hì hi chạy tới làm chuông trên người reo loạn xạ.
Cái bộ dạng ngốc nghếch ngớ ngẩn đó của Lý Tư làm Lý Hiền thấy không thoải mái:" Tiên sinh của ngươi đâu?"
Lý Tư há to miệng cười:" Không có ở đây, Đại Phì có tính không?”
Nói rồi bế con báo lớn lên, muốn đưa cho Lý Hiền.
Lý Hiền lùi lại phía sau một bước:" Vân thị dạy hư ngươi rồi."
Lý Tư gãi gãi đầu, tức giận:" Không được nói xấu mẹ."
Lý Hiền cau mày:" Mẹ à?"
Lý Tư tỏ ra rộng lượng nói:" Ngươi không hiểu được đâu, được rồi, quà của ta đâu?"
Lý Hiền cũng muốn giải quyết chuyện này cho nhanh, quay đầu ra hiệu cho hoạn quan, một hoạn quan bê hộp tới. Lý Tư vội vàng mở ra ngay, thấy bên trong là các loại trang sức vàng vô cùng tỉnh xảo, thứ này quá hợp với khẩu vị của Lý Tư rồi. Lý Hiền thậm chí thấy đôi mắt Lý Tư biến thành vàng.
Bộ dạng ngu ngốc quê mùa của Lý Tư làm Lý Hiền cực kỳ khó chịu, cái đầu đã to, lại đeo bông cung hoa to tới mức ngớ ngẩn làm người ta không chú ý cũng không được, có chút dáng vẻ nào của công chúa hoàng gia không? Hắn cố nén ghét bỏ xuống, nói:" Phụ hoàng nói ngươi có thể xây dựng phủ công chúa rồi, tất cả nhu cầu, quy chế dựa theo đẳng cấp cao nhất. Vốn nên gọi thiếu phủ giám hoặc công bộ tới xây phủ công chúa cho ngươi, thái tử nói không ổn, muốn để huyện Vạn Niên xây. Phụ hoàng bảo ta hỏi ý kiến của ngươi."
Lý Tư nhìn thái độ làm theo phép công, không luận thân tình của Lý Hiền thì nhận lấy hộp, đưa cho ma ma, nhún eo thi lễ:" Đa ta Hiền ca ca, cứ làm như thái tử ca ca nói, giao cho huyện Vạn Niên là được."
Rồi giang tay muốn ôm.
Lý Hiền né tránh, giọng điệu lạnh lùng:" Được rồi, ngươi thích ở Trường An thì cứ ở đi."
Đợi hắn đi rồi Lý Tư ngốc nghếch cũng biến mất, tiểu cô nương mặt lo lắng nhìn theo bóng lưng Lý Hiền:" Hắn làm người ta không yên tâm."
Thôi Dao đá con báo cứ thích cọ lung tung vào người nàng: Lo cho đứa ca ca này à?
Lý Tư lắc đầu:" Muốn lo cũng không lo được."
"Ngươi có thể tiếp tục làm trẻ con, đừng nghĩ những chuyện đó."
"Ta không thể cứ mãi làm trẻ con được, tuy phụ hoàng mẫu hậu chẳng thích ta, tuy cha mẹ có thể che chở cho ta bình yên cả rời, nhưng ta vẫn muốn lớn lên. Mẹ nói với ta nữ tử là thế nào, tiên sinh cũng dạy ta bí mật trên thân thể nữ tử, những thứ ta đều không thiếu, ta lớn rồi."
Lý Tư nói rất cứng cỏi:" Phụ hoàng đã thưởng cho ta một tòa phủ công chúa, ta phải tới Lạc Dương để tạ ơn."
ebookshop.vn
Thôi Dao ngạc nhiên, nhìn đứa bé ngốc không biết có suy nghĩ đó từ bao giờ:" Chuyện này nên nói với mẹ của ngươi."
"Không cần đâu, ta cảm kích mẹ nhất là luôn yêu thương ta, chưa bao giờ hạn chế ta hay lợi dụng thân phận của ta, lúc cần đánh thì đánh, cân mắng thì mắng. Từ khi ta biết nhớ chuyện, ta được hưởng hết mọi thứ mà đứa bé bình thường được hưởng, tuy mẹ nóng tính, nhưng ta sống rất vui vẻ."
Thôi Dao hai tay ôm Lý Tư, đúng là huyết mạch hoàng gia, có những thứ phải tới muốn ngăn không ngăn được.
Khi Vân gia ăn cơm tối, Vân Sơ và Ngu Tu Dung phát hiện, hình như thiếu cái gì đó.
Hai người liền nhìn xung quanh.
Vân Cẩn dùng cả hai tay ăn thịt trâu, Địch Quang Tự lăm le gắp thức ăn trong khay của Ôn Hoan, Ôn Hoan ngồi ăn rất nghiêm chỉnh, mắt không nhìn ngang ngó dọc, song cứ có một đôi đũa thò sang là nó đánh lên rất chính xác. Địch Quang Tự không cam tâm, vừa ăn vừa rình rập.
Hôm nay món chính của Vân gia là thịt trâu ngũ vị, bọn trẻ con thích nhất là ăn miếng thịt lớn, có thể cắn ngập răng. Trước kia người Đường ít khi có cơ hội ăn thịt trâu, nhờ giao thương thuận lợi, thịt trâu từ cao nguyên đưa về không ít, chỉ cần có chút điều kiện thi thoảng ăn thịt trâu không thành vấn đề, Vân gia càng khỏi phải nói.
Vân Cẩm không thích ăn thịt trâu, nó là đứa bé kỳ lạ, người Quan Trung không mấy ai thích ăn cá, vì chúng có xương, trẻ con càng thế. Nhưng Vân Cẩm lại thích ăn cá, không phải loại cá rán tới mức nhai luôn được cả xương, nó cẩn thận gỡ từng cái xương một, thong thả cho miếng thịt cá trắng nõn vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ.
Mọi thứ trong nhà đều rất bình thường, cho tới khi Vân Sơ và Ngu Tu Dung nhìn Lý Tư.
Đứa bé này trước kia thích mặc váy hồng váy xanh bắt mắt, bây giờ lại mặc bộ váy vàng tơ nền nã, trên cổ, trên tai, cổ tay không thấy chuông đâu nữa. Đóa cung hoa to tướng gài trên đầu cũng không còn, lần đầu tiên vẽ ngọn lửa đỏ rực ở mi tâm.
Đúng rồi, là thiếu đi mất tiếng cười khanh khách của Lý Tư, đứa bé này làm cho người ta có cảm giác đột nhiên lớn lên rất nhiều.
Lý Tư thấy Vân Cẩn ăn hết thịt trâu trong mâm của nó liền dùng đũa gắp thịt trâu của mình đặt vào bát của nó, còn chu đáo tách miếng thịt trâu lớn ra, cho nó tiện ăn.
Vân Cẩn cười một cái thật tươi với Lý Tư, sau đó quay sang trừng mắt uy hiếp Ôn Hoan, Định Quang Tự, nhanh chóng xử lý thịt của mình.
Nhìn cảnh đó Vân Sơ khẽ thở dài tiếp tục ăn, Ngu Tu Dung thì ngây ra, trong lòng rất phức tạp.
Đứa bé này hồi nhỏ nhút nhát ít nói, luôn che giấu tâm sự, nàng dùng phương thức thô bạo dạy bảo, hi vọng nó hoạt bát hơn.
Nhưng hoạt bát thì hoạt bát, nàng biết Lý Tư vẫn giấu tâm sự rất sâu.
Thôi Dao nói đứa bé này không thích hợp đọc sách, thực tế nó đúng là học tập rất tệ. Dạy Lễ ký, Nữ tắc, chớp mắt một cái nó liền quên. Vì dạy Lý Tư biết chữ đã hao phí tâm huyết của Ngu Tu Dung, Thôi Dao, Lý Hoằng gấp mười lần những đứa bé khác.
Tới nay Lý Tư biết chữ vẫn ít hơn huynh muội Vân Cẩn.
Nhưng ở toán học, cả ba đứa bé Vân Cẩn, Địch Quang Tự, Ôn Hoan cộng lại cũng không bằng Lý Tư, ngay cả Vân Cẩm sớm thể hiện thông minh khác thường từ nhỏ cũng thua Lý Tư học cái là hiểu.
Lý Tư không cần nhìn cũng biết cha mẹ đang chú ý tới mình, cả hai đều là những người rất thông minh, không chuyện gì qua mắt được.
Huống hồ hôm nay mình thay đổi lớn như thế.
Đó là đứa bé từ nhỏ đã rất nhạy cảm, nó biết rất sớm, nó là đứa bé bị bỏ rơi, sống nhờ nhà người khác, vì thế hồi nhỏ rất nhút nhát, không có được cảm giác an toàn. Nó luôn bám lấy Ngu Tu Dung, sợ bị bỏ rơi, sợ bị phân biệt đối xử.
Mất rất nhiều thời gian, đến khi bị Ngu Tu Dung đánh cho mấy trận, nó mới hiểu nó được đối xử không khác gì Vân Cẩm, Vân Cẩn.