Q5 - Chương 110: Trai già sinh ngọc.
Q5 - Chương 110: Trai già sinh ngọc.Q5 - Chương 110: Trai già sinh ngọc.
Tiếng kêu thống khổ của Tô Định Phương thu hút sự chú ý của mọi người, kinh ngạc quay đầu nhìn họ, tiếng xôn xao vang lên khắp viện tử.
Tô Định Phương ổn định lại tâm tình cuồng loạn của mình, nhìn chằm chằm vào mắt Vân Sơ:" Ngươi sai rồi, bệ hạ và triều đình sẽ không vô tình như thế."
Vân Sơ không biết nên an ủi vị lão soái vẫn còn nhớ tới những bộ hạ năm xưa theo mình chiến đấu ở phương xa thế nào.
Chỉ biết gỡ tay ông ta ra, lấy chén rượu bên cạnh đặt vào, hi vọng rượu có thể khiến ông ta nhìn rõ hơn tình thế, hoặc là quên đi...
Có lời xát muối vào lòng hơn mà Vân Sơ không nói ra, năm xưa khi Tô Định Phương ban sư rời Liêu Đông, lúc đó quân Đường đóng ở Hùng Tân Đạo hẳn là lúc phú quý nhất cuộc đời họ, bọn họ mặc sức vơ vét ở Bách Tể, Tân La, vì thế mà nhiều người không muốn về.
Đại quân của Tô Định Phương khi đó chẳng thể nói là quân đội kỷ luật nghiêm minh, chính vì họ cướp bóc đốt phá ở Liêu Đông quá mức mới khiến Bách Tể đã thần phục lại nổi loạn, khiến đám Hắc Xỉ Thường Chi dấy binh tạo phản.
Đám người này cho rằng, chỉ cần mình kiếm đủ rồi về quê tha hổ hưởng phúc. Kết quả họ sai rồi, triều đình không truy cứu hành vi của họ, chỉ giữ họ lại tại chỗ.
Bây giờ muốn về thì đã muộn, triều đình tất nhiên có lỗi với họ, nhưng bọn họ cũng xứng đáng nhận những gì mình làm.
Mọi người thấy Tô Định Phương đã bình tĩnh lại chuyển dời ánh mắt ra chỗ khác, đó hẳn là đề tài bọn họ không nên tham dự.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt không tới mức ma chê quỷ ghét như Vân Sơ, cho nên cùng người quen, đồng liêu trò chuyện, để lại Vân Sơ một mình trong góc.
Dù sao y vẫn đeo khăn đen trông như quỷ, tránh đi vẫn hơn. Vân Sơ không thấy phiền, càng tiện y quan sát xung quanh. Đột nhiên nhận ra, Tiết Nhân Quý không tới mừng thọ Lý Tích. Tất nhiên phái người gửi quà phải có, lý do cũng rất chính đáng, dù thế nào mà nói, hắn không có ở đây cũng nói lên nhiều điều.
Chuyện này cho thấy Lý Trị đang muốn xóa bỏ dấu ấn của các lão soái lên quân đội.
Tô Định Phương vốn cho rằng mình muốn điều bộ hạ cũ trở về, chỉ cần dâng tấu lên là đủ, Vân Sơ thì tin ông ta chẳng thề điều những lão binh đó về.
Dù có thể về, nhưng vì người dâng tấu là Tô Định Phương, nha môn binh bộ cũng sẽ gác kiến nghị này lại.
Rốt cuộc Vân Sơ và Lý Tích cũng có cơ hội gặp riêng nhau, cái góc vắng vẻ của y đúng là nơi thích hợp trò chuyện, ngươi khác cũng rất biết y mà tránh nơi này.
"Thiên hạ thái bình rồi, nếu là thời lão phu còn cầm binh dẹp những kẻ bất thần trong thiên hạ, thằng nhãi ranh như ngươi, lão phu vươn một ngón tay ra là dí chết." Lý Tích giọng hơi trầm, tựa hồ có muôn vàn điều không cam lòng:
"Đúng thế, tiếc là ngài đã giết hết mất rồi. Không biết Anh công còn tâm nguyện gì nữa không?"
"Lão phu chưa chết."
Vân Sơ hướng về phía Lạc Dương chắp tay một cái:" Đây là câu hỏi của thái tử."
"Cuối cùng cũng có một người nhớ tới công lao lão phu lập vì Đại Đường."
"Bọn họ có nhớ hay không kỳ thực không quan trọng, dù sao ngài thực sự đã lập những chiến công hiển hách đó."
Lý Tích thở dài:" Trùng thảo xem ra không có tác dụng rồi, lão phu không cầu trường sinh, chỉ mong sống thêm mười lăm năm, không biết ngươi có cách nào không?"
Vân Sơ kinh ngạc nhìn Lý Tích:" Sao lại hỏi ta, ngài chẳng phải nghiên cứu y đạo sao?"
Lý Tích uống một ngụm rượu, tựa hồ lơ đễnh nói:" Huyền Trang hai năm trước sinh cơ gần như đã tận, ngày tạo hóa không xa, vì sao đột nhiên sinh cơ bừng bừng như thế? Không liên quan gì tới ngươi chứ?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta cũng rất muốn biết, hai năm qua ta đã chuẩn bị việc ông ấy tạo hóa rồi, vậy mà ông ấy càng sống càng trẻ, đúng là lạ."
Không có được câu trả lời liên quan tới sự trường thọ từ Vân Sơ, Lý Tích uể oải hẳn, uống hết nửa chén rượu còn lại, bực bội phất tay đuổi Vân Sơ:" Ngươi trông coi cho kỹ, đừng để Từ Kính Nghiệp chạy ra ngoài họa hại, khi đó lại đổ cho Lý thị của lão phu."
Vân Sơ sửng sốt, chẳng phải ông phái hắn đi đào trùng thảo sao, sao đột nhiên đổ cho ta rồi:" Ngài nói thế là..."
Lý Tích xua tay:" Cút xéo!"
Chuyện này thì Vân Sơ nghe ngay, ra hiệu với hai tên đồng bọn nãy giờ giành nửa con mắt chú ý tới bên này, dẫn theo đám trẻ con chạy đi, chỉ có Lý Tư còn có việc chưa xong nên ở lại.
Trở về tới huyện nha Vạn Niên, Vân Sơ đem chỉ tiết cuộc nói chuyện giữa mình và Lý Tích nói ra.
"Tra, nhất định phải tra cho ta, Anh công rõ ràng không coi trọng Từ Kính Nghiệp, nhưng ông ta vẫn bố cục ở Hà Tây, ta muốn biết ông ta bố cục cho ai, mở đường cho ai." Vân Sơ có chút hưng phấn, vì y phát hiện ra một việc liên quan tới Lý Tích mà trên sử sách không ghi lại:
"Mười lăm năm à, vì sao không phải là hai mươi năm hay mười năm, tại sao là con số này?" Địch Nhân Kiệt rất nhạy với chỉ tiết nhỏ, từ lời nói của Lý Tích, hắn phát hiện lời nói của ông ta có vấn đề:
Ôn Nhu nhìn nhi tử đang gặm xương, hỏi lại lần nữa:" Mười lăm năm à?"
"Đúng, ta không nhớ nhầm đâu." Vân Sơ khẳng định lại, rồi bổ xung thêm:" Phải hai mươi năm."
Ôn Nhu trợn mắt lên, nhưng lúc này không thèm cãi nhau với Vân Sơ.
Địch Nhân Kiệt lấy khăn tay ra, lau cái mặt đầy mỡ của nhi tử:" Trừ khi là người thân, nếu không ông ta chẳng dụng tâm như vậy."
Vân Sơ tán đồng:" Trai già sinh ngọc rồi."
Ôn Nhu mặt đầy khâm phục:" Năm xưa Anh công đại thắng trở về, bệ hạ thưởng có hai bốn mỹ nhân, hoàng hậu cũng thưởng mười hai vũ nữ, thêm vào mỹ nhân ông ấy thu được từ Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La, tính ra cũng phải trăm chứ không ít."
"Mấy năm qua ông ấy rảnh rỗi ở nhà, nên sinh cho Từ Kính Nghiệp một hoặc vài thúc thúc cũng không có gì lạ."
Địch Nhân Kiệt vỗ bàn:" Đúng thế, chính vì có hi vọng mới nên ông ấy mới phấn chấn lại như thế, nhất định đứa bé này cực kỳ ưu tú."
Vân Sơ xoa xoa tay, lão già đó bày ra đủ trò che mắt, nào là vì an bài tương lai cho Từ Kính Nghiệp, nào là vì tìm thuốc trường sinh, té ra che giấu đứa con này, y cười rất bất lương:" Tra đi, tra đi, nếu chứng thực được thì chuyện này thú vị lắm đấy."