Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1092 - Q5 - Chương 109: Xin Lỗi, Câu Nói Này Quá Ác Độc.

Q5 - Chương 109: Xin lỗi, câu nói này quá ác độc. Q5 - Chương 109: Xin lỗi, câu nói này quá ác độc.Q5 - Chương 109: Xin lỗi, câu nói này quá ác độc.

Không khí bữa tiếc vốn không tệ, bị hai câu đối đáp lam cho sát khí ngập ngụa, khách khứa giật mình.

Nếu như hôm Lý Tích nói chuyện tử tế, Vân Sơ nhất định dùng thân phận vãn bối, hạ thấp mình một chút khiêm tốn kính trọng ông ta, không thành vấn đề.

Nhưng người ta thái độ không tốt, Vân Sơ tất nhiên cũng không nhún nhường.

Đoán chừng lão già này nói mấy lời khó nghe là để chữa thẹn thôi, nhưng Vân Sơ là chỗ cho ông ta lên mặt sao?

Có điều đây là đại thọ của Lý Tích, tất nhiên không ai để Vân Sơ làm mất vui, đám Lão Lương tức thì nhảy ra trước mặt y cười ha hả nói vài câu đùa, lảng đi.

Người khác cũng rất phối hợp, tích cực làm bầu không khí sôi động, Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu thì thiếu điều bịt cái mồm thối của Vân Sơ lại, thế là buổi lễ mừng thọ náo nhiệt chính thức bắt đầu.

Điều này không chỉ giúp Lý Tích và Vân Sơ tránh một phen xung đột, cũng cứu luôn Lý Hiền khỏi một phen lúng túng.

Người đầu tiên lên hiến lễ là An Định công chùa Lý Tư, nó nang một cái khay trùng thảo, theo sau là đôi huynh muội song sinh Vân Cẩn, Vân Cẩm, mỗi đứa bê cái khay đào thọ cực lớn. Hai quả đào này làm bằng bột mỳ, không biết trù tử tốn bao nhiêu công sức, trông còn hấp dẫn hơn đào thật chục lần.

Ôn Hoan và Địch Quang Tự thì bê khay chứa các loại thuốc lão thần tiên chế từ trùng thảo, chỉ nhìn trang trí thôi cũng đủ để người ta thấy nó không có công hiệu kéo dài tuổi thọ thì không xứng được trang trí như thế.

"Lý Tư cung chúc Anh Quốc công phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Toàn bộ trùng thảo của Vân gia ở đây, chút quà mọn không đủ tỏ lòng thành." Lý Tư không phạm chút sai lầm nào, nghi lễ chuẩn mực:

"Tốt, tốt, có lòng rồi, có lòng rồi, công chúa, mời ngồi ..." Lý Tích cười vui vẻ tự mình nhận quà, khom người mời Lý Tư vào thượng vị: Lý Hiền đứng đó xấu hổ tột cùng, hận không thể kiếm cái lỗ mà chui vào cho rồi. Cứ tưởng rằng dựa vào một cái ý chỉ là có thể kiếm được vị trí cao nhất, không ngờ Lý Tích cười sang sảng, mời Lý Tư ngồi ở thượng vị.

Đào thọ trong khay của Vân Cẩn được ông ta cầm lên ngoạm một miếng, vừa nhai vừa nói:" Trông đàng hoàng hơn a gia ngươi."

Phát hiện một cô bé hai mắt long lanh nhìn mình không chớp, thông minh lanh lợi, mang vài phần linh khí của Vân Sơ, may là nữ, không đáng ghét như cha nó. Lý Tích cũng lấy đào thọ trong khay của Vân Cẩm, cắn một miếng, còn tháo vòng trân châu đặt lên khay Vân Cẩm:" Đứa bé này thật hiếm có."

Mọi người thấy Anh công ăn thức ăn do Vân gia mang tới, còn tỏ ra thân thiết với mấy đứa bé, không khí bữa tiệc sôi nổi hẳn, hôm nay ít nhất không lo trở mặt rồi.

Từ lúc Huyền Trang đại sư đội mưa tới chúc thọ Anh công, thái độ của mọi người với Vân Sơ ôn hòa hơn nhiều, nhất là khi Lý Tư đưa trùng thảo lên, nói là toàn bộ trùng thảo của Vân gia, những huân quý trước kia không tiếp xúc với Vân Sơ, lúc này cũng tới nói vài câu.

Tô Định Phương tới bên cạnh Vân Sơ, hỏi:" Nghe nói thái tử điện hạ trồng mía ở Thục, lão phu có ba nghìn mẫu đất ở Gia Châu đất Thục, không biết có thể trông mía nấu đường không?"

Vân Sơ gật đầu:" Tô công nếu muốn trồng mía, thái tử hẳn là có thể cung cấp giống mía, nhưng xưởng Trường An chỉ thu mua đường thô."

Đường thô dùng để luyện ra đường trắng, rất nhiều công tượng ở Trường An dựa vào kỹ thuật làm đường trắng, đường phèn để kiếm sống, đã trở thành món hàng được Hồ thương ưa chuộng, đang dần hình thành sản nghiệp.

Vì thế nhu cầu với mía, củ cải đường cực cao.

"Năm Trinh Quan thứ mười chín có hơn ba nghìn trai tráng đất Thục theo lão phu đi Liêu Đông huyết chiến, mùa xuân năm sau sẽ nhổ trại quay về. Mà đất Thục lại chẳng còn đất lập thân cho họ,"

Tô Định Phương nhìn đám đông ồn áo trong viện tử:" Ta chẳng còn đáng tiền nữa rồi, cho nên muốn tranh thủ bản thân còn chút tác dụng, giúp họ một chút. Lão tốt bạc đầu vì nước chinh chiến, cuối cùng chẳng có được gì, đối với họ mà nói là bất công."

Vân Sơ thở hắt ra:" Ta là người không thể dính dáng tới quân ngũ, điểm này Tô công hẳn là hiểu."

Đương nhiên Tô Định Phương hiểu chứ, nay hoàng đế nghi ky thần tử rất nặng, Vân Sơ tuy chỉ là huyện lệnh Vạn Niên, thực tế là người nắm quyên cả Trường An này, nếu y còn dám vươn tay tới chuyện quân, chắc chắn gặp họa:" Ta chẳng qua thấy ngươi bố trí cho ba mươi vạn nạn dân dễ như trở bàn tay, nên mới này ra ý này, nếu làm khó ngươi, cứ coi như lão phu chưa từng nói."

Vân Sơ xua tay, nói nhỏ:" Bố trí cho 30 vạn nạn dân gì chứ, Tô công quá coi trọng ta rồi, chuyện này Vân mỗ không dám nhận đâu. Nạn dân kéo trời Trường An, bọn ta liên tiếp dâng thư, xin triều đình có chẩn tai, xin triều đình hỗ trợ, tất cả như đá chìm đáy biển."

"Nhưng khi nạn dân vừa mới được công xưởng khắp Trường An thu nạp, chuyện giải quyết đâu vào đó thì ý chỉ tới ngay lập tức, nói rất rõ ràng, số bách tính này chỉ được kiếm ăn tạm thời ở Trường An, không được phép lập hộ tịch ở lại lâu dài."

"Chỉ cân năm sau cao nguyên Vị Bắc có mưa, những người đó sẽ bị triều đình đuổi về, dù ta nghĩ cho lợi ích của Trường An mà giữ lại cũng chẳng nổi."

"Bách tính ta còn chẳng thể giữ, nói gì tới giữ lão tốt nhiều năm chinh chiến."

"Nay Tây Vực đã an định hai năm, Liêu Đông an định ba năm, triều đình vì muốn tiết kiệm chỉ tiêu, ắt triệu hồi một số binh mã."

"Ta nghĩ ngài có điều hiểu lầm rồi, triều đình dù muốn triệu hồi binh mã, nhất định là người trẻ tuổi, tinh nhuệ, tuyệt đối không thể là ba nghìn trai tráng đất Thục tới Liêu Hà năm Trinh Quán thứ mười chín như ngài nói."

Đôi mắt hổ của Tô Định Phương trợn tới tròn xoe, tóe hung quang ra ngoài:" Còn lẽ trời nữa không?”

Vân Sơ bình thản nói:" Tô công nặng tình, triều đình nghĩ tới lợi ích. Triều đình triệu hồi những lão binh tóc bạc về được gì? Bọn họ mười mấy mấy chục năm chinh chiến Tây Vực, Liêu Đông, quen với phong tục tập quán nơi đó, càng có người an gia lập mệnh."

"So với việc triệu tập những lão tốt đó về, chẳng bằng để họ lại bản địa, nơi đó đất đai rộng lớn, triều đình có thể tiếp tục duy trì chính sách phủ binh."

"Biên cương cũng cần có người phòng vệ, họ là nhân tuyển tốt nhất, nếu họ đã cưới vợ sinh con đương địa, vậy biên cương càng vững vàng."

"Triều đình đã có lỗi với những lão tốt rồi, họ chẳng ngại tiếp tục có lỗi, với triều đình mà nói, đó là lựa chọn tối ưu."

Tô Định Phương một tay tóm cổ áo Vân Sơ, một tay đấm ngực rống lên:" Chẳng lẽ nói đã có lỗi thì sẽ tiếp tục có lỗi sao? Lý gì lại thế, đám văn thần các ngươi chẳng lẽ tim gan đều đen tối như vậy? Những lão tốt đó tuổi trẻ ly biệt cha mẹ, có người mới thành hôn đã bỏ lại thê tử, con nhỏ đang khóc oe oe ... Vậy mà các ngươi, các ngươi..."
Bình Luận (0)
Comment