Q5 - Chương 108: Luôn có giao dịch đằng sau.
Q5 - Chương 108: Luôn có giao dịch đằng sau.Q5 - Chương 108: Luôn có giao dịch đằng sau.
Rốt cuộc trải qua ngày thu nắng nóng kéo dài, thành Trường An nghênh đón trận mưa thu đầu tiên, mưa không to nhưng kéo dài suốt từ sáng, thấm ướt đường xá. Những con đường lát đá vốn thường ngày mang màu trắng xám xì xì biến thành màu thẫm, phiến đá bị người đi qua trở nên lồi lõm, vết bánh xe, vết móng trâu móng ngựa thành hố nước, trông như nghiên mực mới mài.
Hố do người dẫm ra khác với hố do trâu ngựa dẫm ra, mang đường con ưu mỹ, phủ lên lớp nước nông trong vắt, sau khi đầy liền tràn ra, chảy vào hố lớn hơn, tạo ra vô số dòng nước ngoằn ngoèo khắp đường.
Mưa bao phủ cả Trường An, bóng người tuyệt tích, cả con phố dài chỉ còn nước mưa rào rào, tí tách, lõm bõm, ồn ào mà tĩnh lặng.
Trường An như thế có ai không muốn làm một bài thơ chứ?
Kỳ thực trong thành Trường An vẫn chưa thấy sắc thu đâu, chỉ có trên đỉnh Chung Nâm Sơn, những phiến lá đỉnh một số cây phong mới chuyển sang màu đỏ.
Chim ưng từ trời cao hạ xuống, lao vào bãi cỏ rậm rạp của Long Thủ Nguyên, đôi khi chẳng có gì, đôi khi mang theo con thỏ béo mũm, nhưng trong đôi mắt vàng nhạt của nó, chẳng thấy niềm vui chiến thắng, hay nổi buồn thất bại.
Mưa mang tới bầu không khí mát mẻ, có điều không đúng lúc cho lắm.
Hôm nay Lý Tích mặc một bộ hồng bào hết sức bắt mắt, làm ông già tóc bạc trắng này ít nhất trẻ hơn năm tuổi.
Là lão thọ tỉnh hôm nay, vốn ông ta phải ở đại đường, tiếp nhận khách khứa tới chúc mừng, vậy mà ông ta lại ra trước đại môn, tựa hồ đang đợi ai đó.
"Lão thần tiên có tới không nhỉ?" Ôn Nhu suy đoán:
Vân Sơ lắc đầu:" Không, lão thần tiên bị người thái y thự gọi đi rồi, nghe nói có một căn bệnh rất đặc biệt, ông muốn tự mình xem."
Địch Nhân Kiệt nói nhỏ:" Vậy là đợi Huyền Trang đại sư sao?" "Không đâu, bây giờ Huyền Trang đại sư một ngày rửa cái đầu trọc bảy tám lần, tránh để hồng trần làm hỏng cái đỉnh đầu đã hình thành xá lợi của ông ấy, làm sao chịu tới chỗ ô trọc này."
"Thế thì Anh công đợi ai được nhỉ?"
Vân Sơ chịu, không đoán ra, lúc y tới đây chỉ nhận được một cái lườm đầy ghét bỏ của Lý Tích, chẳng giao lưu được câu nào, phải chui vào một góc ngồi, nên không có cơ sở để suy đoán.
"Chẳng lẽ lại là Lộ vương, hiện giờ chỉ có thân phận của hắn..."
Ôn Nhu còn chưa dứt lời, ngoài đại môn phủ Anh quốc công truyền tới tiếng hô kéo dài:" Lộ vương điện hạ tới -"
Ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt hơi nhấc mông khỏi ghế một chút, coi như đã lễ kính rồi.
Địch Nhân Kiệt cảm thán:" Không ngờ Anh công bây giờ lại tôn kính hoàng gia như thế, thật ngoài dự liệu."
Ôn Nhu vươn dài cổ ra nhưng không thấy Anh công và Lý Hiền cùng đi vào, nói:" Không phải, Anh công không đợi Lý Hiền ..."
Lão thọ tỉnh chưa về, khách khứa không cách nào an bài, thế là tụ lại từng nhóm xã giao, trước khi Lý Hiền tới, không khí cũng khá tốt, chỉ có khi nhìn thấy Vân Sơ đeo khăn che mặt thì nhìn thêm vài cái, ghé tai thì thâm với nhau.
Có điểm tốt là không ai tới làm phiền y.
"Lý Hiền tới Trường An chắc là mang theo ý chỉ chúc thọ của bệ hạ."
"Chắc là vậy, nhưng tên đó lại đi vào mà không tuyên chỉ ngay, đợi cái gì?"
Vân Sơ nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi theo sau Lý Hiền, tuy đen đúa nhưng khí vũ hiên ngang:" Không quan tâm, cũng chẳng muốn hỏi, nhưng ta cứ thấy Lý Hiền có gì đó không bình thường."
Mưa nhỏ từ từ biến thành mưa lớn, tất cả khách khứa cũng tới đủ, Lý Tích vốn lòng đầy mong đợi, thất vọng từ đại môn về, mép hồng bào dính ít nước trở nên nặng nề như tâm trạng của ông ta.
Nhưng Lý Tích nhanh chóng ổn định lại tâm tình, sải bước đi vào tiền sảnh, nhấc một chén rượu kiểu cổ mời bốn phía, cười ha hả:" Còn tưởng rằng sẽ có lão hữu trở về, không ngờ mưa lớn làm cản trở hành trình. Nào nào, chư vị khách quý, lão phu cạn một chén trước.
Lý Tích mời rượu, khách khứa tất nhiên uống cạn.
Ngay tiếp đó Lý Hiền hô to:" Thánh chỉ -"
Tiếng hô này tức thì làm khách khứa trong viện tử biến thành tượng gỗ hết, ai nấy đứng thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay buông thõng, nghiêm mặt lại. Mọi người đợi Lý Hiên đọc ý chỉ chúc thọ xong sẽ cười to chúc mừng Anh công.
Không ngờ Lý Tích lại đi tới lấy thánh chỉ trong tay Lý Hiền, mở ra đọc một lượt, thở dài:" Thân mang tội sao dám nhận đại ân của bệ hạ, đợi lão phu viết tấu thỉnh tội xong, phiền Lộ vương mang tấu và ý chỉ này về Lạc Dương."
Ý chỉ bị Lý Tích lấy mất, mặt Lý Hiền biến thành gan lợn, người đờ ra tại chỗ không biết phải làm sao, hắn sao có thể ngờ được chuyện tuyên đọc chiếu chỉ thôi cũng có thể hỏng được.
Ôn Nhu thì vẫn lấn cấn chuyện kia, nghĩ một lúc không ra, hỏi:" Rốt cuộc là vị lão hữu nào khiến Anh công phải đứng ở đại môn đợi nhỉ?"
Địch Nhân Kiệt thì lại bận lòng chuyện khác, liên tục lắc đầu:" Không đúng, không đúng, ba huynh đệ chúng ta mang bao nhiêu trùng thảo, cùng với thuốc do tôn thần tiên chế tác tới, Anh công nên cao hứng tới không khép miệng lại được chứ? Chẳng phải ông ta vì thứ này mà hao tâm tổn trí sao? Sao lại đối xử lạnh nhạt với chúng ta như thế?"
Khi ba bọn họ đang suy đoán đủ điều thì một bạch y tăng nhân đầu trần đội mưa cứ thế đi vào phủ Anh quốc công.
Quản gia vội vàng chạy tới muốn che ô cho hòa thượng đó nhưng ông ta xua tay:" Không cần, không cần."
Lý Tích nhìn thấy người này thì phấn chấn hẳn lên, cười ha hả đi tới:" Hòa thượng ông sao không che ô?”
Huyền Trang đứng ngoài lán, mặc cho nước mưa rơi lên đầu trọc, cười nói:" Hòa thượng che ô, chẳng phải là vô pháp vô thiên sao?"
"Được rồi, ta đã tới như hẹn giờ đi đây."
Nói xong không ngờ xoay người bỏ đi thật, mấy lần Vân Sơ định chạy ra che ô cho ông, nhưng cuối cùng lại không làm. Vì nước mưa trắng xóa rơi lên cái đầu trọc của Huyền Trang, làm bắn lên không ít bọt nước.
Đợi bóng lưng Huyền Trang biến mất, Lý Tích mới thu hồi ánh mắt lại, tìm thấy bóng dáng Vân Sơ trong đám đông, giọng lạnh lẽo:" Ngươi thực sự cho rằng chỉ ít thảo dược khiến ta đổi ý à?"
Vân Sơ bình thản đáp:" Ta chưa bao giờ nghĩ thế, ông quá coi thường Vân Sơ này rồi."
"Anh công, nói thẳng ra, ông chẳng làm gì được ta hết."