Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1090 - Q5 - Chương 107: Công Tại Thiên Thu.

Q5 - Chương 107: Công tại thiên thu. Q5 - Chương 107: Công tại thiên thu.Q5 - Chương 107: Công tại thiên thu.

Vân Sơ không để ý tới Vi Thanh Vân, chỉ nhìn Lý Hiên đang cố đứng vững trong đám đông:" Chúng ta vốn không phải người cùng đường, xưa nay nước sống không phạm nước giếng, Lộ vương sao lại tới trêu chọc thần?"

Lý Hiền mặt trắng bệch, chỉ hắc ý nhân cầm thương xếp đội hình sau lưng Vân Sơ:" Ngươi nuôi dưỡng tử sĩ, cô vương sẽ tấu lên phụ hoàng."

Nghe Lý Hiền thét lên, Vi Thanh Vân nói với Vân Sơ:" Chuyện này tự có bệ hạ quyết đoán."

"Phò tá tốt Lộ vương điện hạ, cho dù không thể vì điện hạ bày mưu tính kế, ít nhất nên đảm bảo điện hạ không bị tai họa giáng lên, đó mới xứng gọi là trung thần."

"Hạ Lan Mẫn Chi lòng dạ rắn rết, dính dáng loại người này, sớm muộn cũng không có kết quả tốt."

"Kẻ này còn giấu tinh binh ở Tiểu Bột Luật, hẳn đang đợi điện hạ cho phép, kế đó mưu đồ Tây Vực, hắn có ý đồ không tốt với Đại Đường."

"Về điểm này mong điện hạ hiểu, lời tới đây là hết, nếu cần thần tới nói rõ với bệ hạ, nhưng xin điện hạ nhìn rõ con người Hạ Lan Mẫn Chỉ trước, tộc Hạ Lan tới nay tuyệt tích, có liên quan lớn tới kẻ này." Vân Sơ nói xong thì lễ:

Không ngờ Lý Hiền không tiếp nhận thiện chí đó, chỉ mặt Vân Sơ rống lên:" Hạ Lan thị có tiêu vong thì liên quan gì tới bản vương. Vân Sơ, bản vương không tha cho ngươi đâu."

Nghe hắn nói vậy Vân Sơ mất hứng nói chuyện với hắn, một con sâu vô tri đáng thương.

Hắc y nhân tất nhiên là người bất lương, Vi Thanh Vân nhìn thấy Vân Sơ quay sang họ cho thi thể vào bao tải mang đi, cuối cùng còn dùng nước sạch rửa mặt đường, không thèm để ý tới đám người họ nữa thì khó xử nới với Lý Hiền:" Điện hạ, đêm đã khuya rồi, chúng ta về phủ, tính kế lâu dài sau."

Lý Hiền còn muốn thể hiện vương uy của mình, nhưng không dám chọc giận Vân Sơ, hắn vội vàng chui lên xe ngựa, đi thẳng về Hoàng Thành, đêm nay tuyệt đối không dám ở lại Lộ vương phủ phòng thủ không tốt nữa.

Kẻ không liên quan ở đâu ra đi hết rồi, mặt đường cũng đã xử lý không còn dấu vết, Cửu Phì đánh xe về nhà.

Vân Sơ một mình đứng dưới con phượng hoàng khổng lồ, quan sát rất kỹ, nhiều năm trôi qua rồi, so với ngày đầu nó vẫn rực rỡ như vậy, y như nói chuyện với không khí:" Theo dõi Hạ Lan Mẫn Chi, cẩn thận, đó là tên điên, chớ suy đoán theo lẽ thường."

Có giọng nói từ bóng tối truyền ra:" Vâng, Tiết Trường Phong có chuyện muốn bẩm báo với chủ thượng ạ."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Hắn trốn ta mấy năm, vì thế còn không ngại lẫn mình vào trong đám dã nhân, người không ra người quỷ không ra quỷ. Đợi khi nào trở lại làm người rồi hãng tính."

"Vâng!"

Rốt cuộc Lý Hiền tới đây với mục đích gì, Vân Sơ còn chẳng tốn công suy nghĩ.

Lý Hoằng được Vân Sơ dạy dỗ từ nhỏ, tuy không cách nào giáo dục hắn một cách hoàn chỉnh, khiến hắn rốt cuộc vẫn ảnh hưởng bởi giáo dục hoàng gia nhiều hơn. Nhưng dù Lý Hoằng không phát triển theo ý muốn của Vân Sơ, ít ra hắn biết Trường An vận hành thế nào, biết được Trường An giàu có dựa vào cái gì?

Còn Lý Hiền? Hắn chẳng biết cái gì hết.

Hắn học văn hóa Nho gia, còn chẳng học thứ thực tế, mà học tư tưởng cũ rích bảo vệ trật tự xã hội. Nho sinh được học chút số học, nhưng chưa bao giờ Nho gia đem số học liên hệ với kinh té xã hội, càng chẳng bao giờ dạy khoa học, tự nhiên, địa lý.

Loại đệ tử như thế, hoàn toàn không có tư duy logic và sáng tạo, trong cuộc sống chỉ biết chơi đùa ít chữ nghĩa, thậm chí tuy biết vài phương thức biểu đạt quanh co uyển chuyển, cùng với trích dẫn kinh sách, chứ khảo chứng đúng sai thì là con số không.

Bởi thế mà ở Nho gia, chủ nghĩa hình thức tràn lan, lấy lễ nghi rườm rà ra đại biểu cho tình cảm trống rỗng, phát triển lên tối cao chính là thứ cực kỳ nổi tiếng - Thanh đàm chính trị.

Về quản lý thành thị, bọn họ hoàn toàn không có năng lực đó, vẻn vẹn dựa vào bộ chuẩn tắc Nho gia để quản lý, thế nên bọn họ sợ hãi với bất kỳ thứ gì lệch ra khỏi quy chuẩn thánh nhân.

Tất cả thứ mới mẻ sẽ bị bọn họ phản đối, đừng nghe những luận điệu của họ, dù nói hay thế nào, có lý thế nào, tất cả chỉ xuất phát từ sợ hãi do không hiểu biết mà thôi.

Phồn vinh của Trường An kiến lập trên quản lý dựa vào con số, hai huyện Trường An, Vạn Niên, bộ phận có nhân số đông đảo nhất không phải người bất lương, mà là kế toán.

Vân Sơ thông qua báo cáo kế toán quản lý Trườn An một cách hữu hiệu, sản nghiệp nào cung vượt quá cầu, quan phủ lập tức áp chế, sản nghiệp nào còn trống, quan phủ tích cực thúc đẩy, nâng đỡ.

Cứ như thế trải qua mười mấy năm mới có được một Trường An trăm hoa đua nở như ngày nay.

Gần đây Vân Sơ còn biên soạn một cuốn ( Đại Đường chính trị kinh tế học), một phần nội dung trong đó y đã dạy cho Lý Hoằng khi còn nhỏ. Khác biệt là cuốn sách này còn có kinh nghiệm Vân Sơ tổng kết ra thông qua nhiều năm quản lý Trường An.

Trong cuốn sách này y tái định nghĩa lại rất nhiều khái niệm quản lý quen thuộc từ xưa, bằng định nghĩa khoa học thực dụng hơn, không còn là câu chung chung mơ hồ, có thể hiểu nhiều nghĩa làm người ta đau đầu nữa.

Vân Sơ muốn truyền cuốn sách này cho Lý Hoằng, Ôn Nhu không chịu.

Trong sách đó có rất nhiều ví dụ quản lý thực tế đặc sắc do hắn biên soạn ra, cuối sách này là do hắn và Vân Sơ cùng sáng tác.

Ôn Nhu muốn nhi tử Ôn Hoan của hắn học trước mới đem dạy người khác, hơn nữa sách đem truyền dạy ra ngoài phải cắt giảm bớt.

Đáng tiếc khi Ôn Nhu muốn Ôn Hoan đọc thuộc cuốn sách này, Ôn Hoan hiển nhiên càng thích sách tranh có màu trong tay hơn. Mấy lần Ôn Nhu muốn đánh nhỉ tử, bị ánh mắt âm u của Vân Sơ làm hạ tay xuống.

"Con ngươi đã bái ta làm thầy, dạy dỗ thế nào là việc của ta, sau này ngươi bớt xen mồm vào đi."

Vân Sơ gập cuốn Đại Đường chính trị kinh tế học lại, đưa con sách tranh vẽ đầy ếch xanh cho Ôn Hoan, khẽ vỗ mông nó một cái, Ôn Hoan liền hò reo đi tim Vân Cẩn và Địch Quang Tự.

"Vân Sơ ngươi không thấy đang uổng phí của trời à?"

"Chính vì loại người như ngươi quá nhiều, cho nên từ Đại Tần cho tới Đại Đường, Quan Trung mới chẳng có mấy thay đổi đáng kể."

"Nhưng chúng ta không thể cởi cả khố đi giúp đỡ thiên hạ được."

"Ta thì hi vọng người ta sẽ quý trọng cái khố huynh đệ ta hiến ra, chúng ta còn có cái khố mà che chứ bọn họ toàn trần truông kìa, đáng sợ hơn là bọn họ còn không biết mình đang trần truồng."

Ôn Nhu nổi điên ôm lấy đầu Vân Sơ:" Tốt nhất trong này ngươi còn có thứ tốt hơn chưa lấy ra, nếu Đại Đường chính trị kinh tế học là cái khố cuối cùng của ngươi, ta đảm bảo sau này ngươi không có cái khố nào mà mặc nữa."

" Ngươi đã muốn truyền cuốn sách này cho thái tử, sao không hào phóng bảo Đồng Bản in ra năm vạn cuốn, cho mỗi học tử, quan viên Trường An, Lạc Dương mỗi người một cuốn đi."

Vân Sơ không để ý tới sự mỉa mai của hắn còn cười nói:" Ta định làm thế đấy."

Ôn Nhu buông đầu Vân Sơ ra, cười bi thương, ngón tay chỉ chỉ vị trí trái tim, tỏ ý đã đau lòng tới không nói lên lời nữa rồi.

Vân Sơ an ủi:" Yên tâm, nếu ngươi chết trước, ta sẽ bỏ tiền khắc lên ngọn núi lớn hình của ngươi, ghi lại hiến dâng vô tư của ngươi."

Ôn Nhu nhìn Vân Sơ mang cuốn Đại Đường chính trị kinh tế học đi, ngửa đầu lên trời, đau thương không sao kiềm chế được.
Bình Luận (0)
Comment