Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1089 - Q5 - Chương 106: Giết Gian Nịnh.

Q5 - Chương 106: Giết gian nịnh. Q5 - Chương 106: Giết gian nịnh.Q5 - Chương 106: Giết gian nịnh.

Trong Tây Du Ký, Huyền Trang tới được Tây Thiên, muốn xin chân kinh nhưng bị A Nan gây khó dễ đủ điều, còn đòi hối lộ. Cuối cùng Huyền Trang còn lấy bát vàng của mình ra mới lấy được kinh văn, đáng tiếc lại là kinh không chữ.

Khi Tôn Ngộ Không tức giận vạch trần A Na trước mặt Phật Tổ, Phật Tổ nói, đồ tử đồ tôn của mình cũng gần ăn cơm, còn nói mình cho chân kinh là lỗ rồi, làm đổ tử đồ tôn sau này không còn cái kiếm cơm nữa.

Tôn thần tiên biết rõ trùng thảo không có tác dụng gì với việc kéo dài tuổi thọ, nhưng ông không nói gì cả, còn chuyên môn làm đủ thứ chế phẩm trùng thảo. Ý nghĩa giống như A Na làm khó Huyền Trang.

Còn về phần hậu thế khen chê mình ra sao thì Tôn thần tiên không bận tâm, thanh danh với ông mà nói là thứ có hay không cũng vậy.

Giờ ông chỉ muốn mau mau bán thanh danh của mình ra tiền, để cứu thêm nhiều người bệnh.

Đó là một ông già ngay cả thức ăn thô tục làm từ lòng lợn cũng vơ vào người, chỉ hi vọng người cùng khổ bán thứ thức ăn đó có thể dùng danh tiếng của mình bán thêm vài bát, để bà nương hài tử ở nhà có thêm một bữa no.

Đó là ông già tu đạo mà lại đầy thiện chí với nhân gian, tấm lòng lão thần tiên là đại dương mênh mông, có thể rửa sạch mọi dơ bẩn nhân gian lại không làm mình nhiễm bẩn.

Huyền Trang đại sư là người khác hẳn, ông là một trí giả, gian trá ở nhân gian không che được con mắt ông, ông luôn từ chỉ tiết nhỏ nhất nhìn ra chân tướng.

Gần đây Huyền Trang đại sư phiên dịch kinh văn không yêu cầu "tín, nhã, đạt" như ban đầu nữa, mà từ xuất phát điểm của kinh văn dùng lý giải của mình trình bày lại. Ý nghĩa kinh văn nhờ thế không giảm mà còn tăng.

Kinh văn từ quan điểm Phật giáo của Thiên Trúc đang khuynh hướng về Nho Đạo của người Đường, nhiều chỗ khó giải thích được dùng học thuyết Nho Đạo bù vào. Thực tế không chỉ có Huyền Trang làm vậy, rất nhiều cao tăng đại đức đời sau làm như vậy, chính nhờ qua từng đời cải biến phật giáo Thiên Trúc, mới khiến Phật giáo có thể bén rễ ở mảnh đất Trung Hoa, cuối cùng trở thành văn hóa không thể chia tách.

Dọc đường đi cứ suy nghĩ miên man mãi, về tới phường Tấn Xương lúc nào không biết, Vân Sơ bất ngờ nhìn thấy Lý Hiền và Hạ Lan Mẫn Chi đứng dưới con phượng hoàng khổng lồ.

Trong lòng y thầm tính toán thời gian, sinh nhật Văn Đức hoàng hậu đã qua rồi, thời gian trước do chính Lý Hoằng tổ chức. Vậy Lý Hiền tới đây làm cái gì? Bất kể mục đích là gì thì cũng chẳng tốt đẹp, ôn thần tới nhà cứ đuổi đi là hơn.

Cho dù rất không muốn gặp hắn, nhưng lễ nghi không thể thiếu, Vân Sơ đành xuống xe, dùng giọng khàn khàn chắp tay thi lễ:" Vi thân Vân Sơ bái kiến Lộ vương điện hạ."

Lý Hiên đính chính:" Nay cô vương là Bái vương!"

"Thần chưa nhận được công báo của triều đình, cứ xưng là Lộ vương sẽ ổn thỏa hơn."

Hạ Lan Mẫn Chỉ thấy sắc mặt Lý Hiền thay đổi, vội đi lên cười giảng hòa:" Ha ha ha, quân hầu quá cứng nhắc rồi."

Vân Sơ lạnh nhạt đáp:" Triều đình đưa ra quy củ để tuân theo, không thể tùy tiện mà bỏ."

"Lộ vương điện hạ, trời sắp tối rồi, vì an toàn của điện hạ, nên về phủ sớm thì hơn, nếu không đến lúc giới nghiêm sẽ bất tiện cho điện hạ."

Hạ Lan Mẫn Chi ngạc nhiên:" Mỗ gia nghe nói Trường An không còn giới nghiêm nữa mà.”

Vân Sơ nghiêm mặt:" Giới nghiêm chưa bao giờ hủy bỏ cả, chẳng qua bản quan bỏ mặc thôi, bây giờ bản quan muốn giới nghiêm thì vẫn giới nghiêm, không khác gì trước kia hết."

Lý Hiền nổi giận quát:" Cuồng vọng!"

Mặt Vân Sơ vẫn che sau lớp khăn đen, chỉ đôi mắt lạnh lùng lộ ra:" Điện hạ nên sớm về phủ, tránh phạm vào giới nghiêm."

"Sớm nghe nói Vân Sơ ngươi một tay che trời ở Trường An, hoành hành bất pháp, hôm nay cô vương xem ngươi làm gì được ta?”

Vân Sơ không trả lời hắn mà nhìn Hạ Lan Mẫn Chi:" Điện hạ tất nhiên không sai, có sai thì sai ở đám người gian nịnh ở bên thôi. Điện hạ xin chờ chút, thần vì điện hạ diệt trừ thứ gian nịnh này.

Nói rồi đưa tay ra, Cửu Phì lập tức đặt vào tay y một thanh hoành đao.

Trước kia quan hệ hai người không hề tệ, cho dù lần trước Đốn Châu có dung túng cho thủ hạ giết người bừa bãi ở Trường An, Hạ Lan Mẫn Chi cho rằng với người nắm quyền như Vân Sơ, chết vài tên dân đen chẳng đáng kể, lúc đó làm ra vẻ chút là được.

Không ngờ lần này gặp lại, nói chưa được vài câu y rút đao ra rồi.

Dù là người hung hãn như Hạ Lan Mẫn Chi đối diện với Vân Sơ cũng phải nhảy ra sau, thủ thế đê phòng. Đám hộ vệ thì từ bốn phía kéo tới bảo vệ quanh Lý Hiền.

Phía trong tường phường Tấn Xương cũng vang lên tiếng bước chân, hai đầu đường, tự có người đứng ra, ngăn cản có người tiếp tục đi về phía này.

Vân Sơ kéo đao trên mặt đất, lưỡi đao cọ vào sàn đá thi thoảng phát ra đốm lửa, thấy đám võ sĩ Thổ Phồn cũng bảo vệ quanh Hạ Lan Mẫn Chi, y kéo khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt bôi xanh bôi đỏ dưới ánh đèn sáng rực từ con phượng hoàng.

Hạ Lan Mẫn Chi vừa nhìn khuôn mặt như ác quỷ của Vân Sơ liền thầm hô không xong, chỉ tích tắc hắn đã hiểu ra vì sao thái độ Vân Sơ dám tỏ ra cứng rắn như thế.

Chẳng qua là có thể vu hại bọn họ đánh y, tới lúc đó dù tới trước mặt bệ hạ, kết quả sẽ giống như Vân Sơ nói, trở thành y giết gian nịnh.

"Lui!" Hạ Lan Mẫn Chi quát lớn, nhưng chưa kịp làm gì thì gương mặt ghê rợn của Vân Sơ đã áp sát:

Chưa nói hung danh Vân Sơ vang vọng khắp Đại Đường, vừa rồi hắn cũng nghe thấy có người đang hành động, ra tay với Vân Sơ ở Trường An là điều ngu xuẩn.

Tiếng đao kiếm va chạm vừa vang lên thì Hạ Lan Mẫn Chi đã xoay người nhảy lên ngựa chạy mất.

Khi Vân Sơ như gió lốc lao vào giữa đám võ sĩ trong tiếng thét kinh hãi của Lý Hiền thì đồng thời không biết từ bao giờ hơn ba mươi tráng hán hắc y cầm trường thương xuất hiện, không nói không rằng đâm vào đội ngũ hộ vệ của Hạ Lan Mẫn Chi.

Chỉ ba nhịp hô hấp, không còn kẻ nào sống sót.

Nhìn đám người Thổ Cốc Hồn dũng mãnh thiện chiến chỉ thoáng cái đã thành xác chết, Lộ vương phủ trưởng sử Vi Thanh Vân bước ra, thi lế với Vân Sơ cầm thanh đao vẫn còn nhỏ máu:" Quân hầu, bên cạnh Lộ vương điện hạ còn loại siểm nịnh nữa đây này, hay là nhờ quân hầu giết luôn mỗ đi."
Bình Luận (0)
Comment