Q5 - Chương 105: Lòng người không nên suy đoán.
Q5 - Chương 105: Lòng người không nên suy đoán.Q5 - Chương 105: Lòng người không nên suy đoán.
Lương lão đầu chưa rõ cục diện ra sao, nhìn Tô Kiến Phương vội vàng bỏ đi, ôm hộp trùng thảo càng chặt, hỏi Vân Sơ:" Cái này tặng lão phu chứ không phải chuyển cho ai cả, đúng không?"
Vân Sơ ngán ngẩm gật đầu, lão già này hồ đồ như vậy mà sống được tới tận bây giờ đúng là kỳ tích, cũng chẳng giải thích gì hết:" Của ngài hết, vài ngày nữa thọ đản của Anh công, ta sẽ chuẩn bị thêm vài cân đưa tới."
Lương Kiến Phương cười rách miệng, hài lòng giao hộp ra đưa cho quản gia Lão Cẩu:" Làm thế là đúng, chẳng qua chỉ là chút xích mích với Từ Kính Nghiệp thôi, ngươi buông được thì buông, người trẻ tuổi, lòng dạ phải phóng khoáng chứ."
"Cứ để cho hắn hoành hành ở Thổ Cốc Hồn đi, ngươi đi chấp một tên bại tướng làm gì, đó không phải phong độ đại tướng. Với lại Từ Kính Nghiệp chẳng là cái thá gì hết, hắn làm gì được ngươi chứ, không cần bận tâm. Lão Từ tuy già, nhưng hai bên mà đánh nhau, thắng bại khó lường, ngươi tội gì đi so đo chứ?"
Vân Sơ có được tin tức mình muốn từ chỗ Phương lão đầu, đó là Lý Tích cũng vô cùng kiêng ky Vân Sơ y, không nắm chắc phần thắng.
"Ngươi còn trẻ, cúi đầu với Anh công có làm sao? Ba ngày nữa thọ đản, lão phu đi cùng với ngươi, tặng trùng thảo cho ông ấy, nói rõ ràng ra, đoán chừng ông ấy cũng không có tâm tư làm khó ngươi..."
Hai bên đều là người không bỏ được, Lương Kiến Phương không bị kẹp ở giữa nữa, cho nên vui lắm, cứ lải nhải mãi. Vân Sơ mỉm cười lắng nghe, làm ông ta rất hài lòng. Vân Sơ còn cùng ông ta uống vài chén, tuy mặt mũi y sưng vù không nên uống rượu, nhưng Lương Kiến Phương thiếu một chân còn uống kia, y phải xả thân bồi quân tử.
Uống được vài chén thuốc sát trùng, Lương Kiến Phương đã say lăn quay ra rồi, chẳng còn hào khí năm xưa nữa.
Vân Sơ nhìn Lão Cẩu đắp chăn lên người Lương Kiến Phương, đặt chén rượu xuống, bùi ngùi nói:" Sau này lão công gia muốn gì cứ tới phủ của ta lấy, không cần khó xử, không cần nói cho ông ấy biết cũng được, để ông ấy sống vài năm yên lành đi."
Lão Cẩu lau nước mắt:" Quân hầu, công gia nhà tiểu nhân không nhận được đâu, ân nghĩa này quá lớn."
"Đừng nghĩ ta bố thí, ta đang báo ân thôi, có ân nghĩa, tùy tiện qua loa là được, có một số, báo đáp cả đời không hết. Cái ta nợ lão công gia là cái sau đó."
Nhận một lạy của Lão Cẩu, Vân Sơ lên xe ngựa, Cửu Phì mặt lạnh tanh đánh xe rời phủ Nhạn Môn quận công.
Xe của Vân Sơ vừa ra ngoài, tức thì có rất nhiều ánh mắt bám theo.
Trước đó Vân Sơ vừa tới không lâu thì Tô Định Phương vội vàng rời đi đã gây ra vô số suy đoán, nhất là một số người tới hỏi Tô Định Phương nguyên nhân Vân Sơ tới phủ Nhạn Môn quận công, không ngờ bị ông ta thẹn quá chửi cho. Thế là càng có nhiều người tin, Vân Sơ che mặt tới tìm Lương Kiến Phương, nhất định có chuyện không hề tầm thường.
Ôn Nhu cũng nhanh chóng biết tin này, thế nên hắn đợi sẵn trên đường Vân Sơ về nhà, vèn rèm nhảy lên xe ngựa, nhìn gương mặt thảm hại của y mà giật mình:" Lão thần tiên hay Huyền Trang đại sư đánh ngươi? À ... Khỏi trả lời, Huyền Trang đại sư đúng không?"
Vân Sơ gật đầu.
Ôn Nhu hít hơi như đau răng:" Rốt cuộc là chuyện gì làm đại sư ra tay tàn nhẫn với ngươi như thế..."
Nhắc tới chuyện này Vân Sơ chỉ biết thở dài, tiếc nuối vô cùng...
Ôn Nhu nghe Vân Sơ kể mà người cứng đờ, một Anh công Lý Tích bình loạn thế, đánh bại Tiết Duyên Đà, đại phá Đông Đột Quyết, làm hắn không thể không sợ.
Một Anh công Lý Tích phá Tam Hàn, mở rộng biên cương Đại Đường, khi ở dưới trướng ông, hắn võ tay reo hò.
Nhưng hiện giờ một Lý Tích vì kéo dài hơi tàn, không tiếc phái tôn tử tới đất man, còn không ngại phạm luật huy động giáp sĩ bên cạnh, không tiếc đe dọa bọn họ ... Người như thế hắn thở dài.
Khi xe tới gần phường Tấn Xương, nghe bên ngoài có tiếng phủ binh canh cổng chào hỏi Ôn Nhu mới tỉnh lại. Chẳng nói gì cả, cứ thế nhảy xuống xe, sau đó là chui ngay vào xe nhà mình theo sau nãy giờ, tựa như giữa hai người có xung đột gì đó rất lớn.
Hôm đó rất nhiều ngươi gửi thiếp muốn gặp Vân Sơ, đều bị Vân Sơ trả thiếp, uyển chuyển chối từ.
Thế là tin đồn bùng lên khắp nơi, các lộ nhân mã ở Trường An đều vào trạng thái sẵn sàng ứng phó với biến cố, tín sứ chảy rầm rầm tới Lạc Dương.
Trước khi trời tối, nửa thế lực ở Trường An lại nháo nhào khi thấy Vân Sơ rời nhà, nhưng y chỉ tới tới chỗ Tôn thần tiên.
Đêm hôm đó thu nhập ở phường Bình Khang giảm tới trên tám thành, khiến các giai nhân thở dài chốn khuê phòng.
Tôn thần tiên vớt trùng thảo từ chén trà ra, cho vào mồm nhai:" Chắc là lão đạo ăn chưa đủ, cho nên tới giờ chưa cảm thấy hiệu quả gì."
Mặt Vân Sơ được lão thần tiên bôi đủ loại dược cao giảm sưng, làm chỗ xanh chỗ đỏ, trông càng khủng khiếp, giống lão thần tiên ăn trùng thảo, chẳng thấy tí hiệu quả nào.
"Nếu như vậy vì sao Anh công lại khẳng định vật này giúp kéo dài tuổi thọ, đệ tử luôn cảm thấy có vấn đề trong chuyện này."
"Lòng người như quỷ vực, lão đạo không suy đoán lòng người nhiêu năm rồi, cho nên mới sống tới giờ."
"Vậy nếu thứ này dùng làm thuốc thì sao?"
Tôn thần tiên lắc đầu:" Dùng làm thuốc cũng không ăn thua, tới giờ tác dụng của trùng thảo chưa rõ ràng, cần thái y viện dùng lượng lớn cho các loại bệnh, may ra phát hiện được ảo diệu bên trong."
"Hiện giờ lão đạo chỉ có thể nói cho ngươi biết, vật này không có độc, nếu nhất định muốn cho vào thuốc, lão đạo chỉ cho vào đơn thuốc nhà huân quý, để khiến người bệnh có thêm chút niềm tin chiến thắng bệnh tật."
"Ài ..." Vân Sơ thở dài, như thế thứ này đúng là một vật hiếm, nhưng chẳng thể nói là vị thuốc tốt:
Có điều nói thế nào nó cũng là thứ tốt, nấu cùng với gà, giá gà sẽ tăng lên chục lần, nấu cùng vịt, giá vịt cũng tăng lên chục lần, nấu cùng xương sườn ... Chứ cho vào thuốc cứu mạng thì mất nhân tính.
Lão thần tiên không phải là người cổ hủ, đồ tử đồ tôn của ông khắp thiên hạ cần ăn cơm, nhưng ông không bao giờ cho đồ tử đồ tôn kiếm tiền từ thuốc chữa bệnh.
Chỉ những thứ nhân sâm, nhung hươu, trùng thảo, có cũng được không cũng được thì có thể kiếm thêm tiền tài.
Sáng hôm sau Vân Sơ rời phủ lão thần tiên thì đầu đã giảm sưng không ít, tuy chưa thể khôi phục lại một Vân Sơ anh tuấn bất phàm, song cũng khá rồi.
Y mang theo nửa xe chế phẩm trùng thảo, từ thuốc viên, thuốc bột, thuốc xắc đều có, thật lòng hi vọng qua thọ đản của Lý Tích nâng giá lên vài chục lần.
Nếu có thể đủ tiền giúp thái y thự mở thêm một khoa viện ở Trường An giúp cứu chữa thêm nhiều bách tính thì coi như trùng thảo thực sự có dược hiệu rồi.