Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1087 - Q5 - Chương 104: Bị Trẻ Con Cười Cho Rồi.

Q5 - Chương 104: Bị trẻ con cười cho rồi. Q5 - Chương 104: Bị trẻ con cười cho rồi.Q5 - Chương 104: Bị trẻ con cười cho rồi.

Sau khi gọi quản gia Lưu Nghĩa tới an bài công việc xong, Ngu Tu Dung có chút lo lắng:" Trong hành hội có trùng thảo, chẳng lẽ người của Anh công không biết sao?"

Vân Sơ cười:" Người Trường An có thói quen coi hành hội là phạm vi thế lực của nhà ta, Anh công cũng thế. Nhà ta và Anh công xưa nay bất hòa, người ta lo tiếp xúc với hành hội sẽ khiến nhà ta hiểu lầm."

"Đương nhiên phủ Anh quốc công người ta cũng kiêu ngạo lắm, không muốn quan hệ với đám Hồ tử, đao khách, du hiệp, thế nên làm sao biết được."

Ngu Tu Dung khinh bỉ:" Đám người đó đúng là mắt mù tai điếc, không biết hành hội liên tục tìm ra nông sản mới, tìm cho tôn thần tiên vô số kỳ hoa dị thảo sao?"

"Ngay cả người Thái y thự muốn những dược liệu quý cũng tới hành hội trước. Thế mà họ không biết gì, vì chút trùng thảo làm ra động tĩnh lớn như thế."

Vân Sơ chép miệng:" Người ta nghĩ chúng ta cũng giống họ, có chút đồ tốt là tìm mọi cách giấu đi cho thật kỹ, sợ người khác biết. Thói xấu này không phải phúc của Đại Đường."

"Được rồi, ta mang ít trùng thảo đi tới Lương gia, coi như đánh tiếng với phía Anh công, tránh lão già đó khi đột nhiên có được trùng thảo, lăn đùng ra ôi thôi thương thay.'

Đầu bị thương, mắt Vân Sơ trước buổi trưa đã sưng lên, Ngu Tu Dung dùng trứng gà chín lăn bao lâu mà không có tác dụng gì.

May mà gặp Lương Kiến Phương chẳng cầu chú trọng bề ngoài, mặt Vân Sơ che bởi khăn lụa đen, ngồi xe ngựa đi thẳng vào trạch viện của Lương Kiến Phương.

Vân Sơ đột nhiên muốn bái phỏng riêng, quá quỷ dị làm Lương Kiến Phương có chút lo lắng, nhất là trong tình trạng căng thẳng giữa Vân gia và Lý Tích đẩy lên cao trào.

Vì thế ông ta nghe tin Vân Sơ chuẩn bị bí mật tới gặp mình liền chuyên môn gọi Tô Định Phương tới coi như người chứng kiến. Quá trình vô cùng thú vị, từ khi xe ngựa rời khỏi phường Tấn Xương đã có vô số người bám theo, vài kẻ còn là đeo bám công khai, đoán chừng không phải của hoàng đế thì cũng là hoàng hậu, chắc chẳn còn rất nhiều thế lực khác hành động âm thầm hơn theo dõi nhất cửa nhất động của y.

Thế là Vân Sơ nổi hứng trẻ con, giữa đường cố ý kéo cửa sổ ra, để lộ dáng vẻ quỷ dị đeo khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt của mình ...

Nghĩ tin này truyền tới Lạc Dương hẳn đủ khiến Lý Trị mất ăn mất ngủ đi quanh đại điện điện suy đoán đủ điều, nghĩ thế Vân Sơ muốn cười rách mồm.

Lương Kiến Phương thiếu một cái chân, Tô Định Phương thân phận đặc thù, nên căn bản không ai ra đón Vân Sơ. Mà quản gia của Lương gia nhìn thấy Vân Sơ đeo khăn che mặt âm u như quỷ, miệng thấy đắng nghét.

Trong mắt ông ta, Vân Sơ lần này tới là để bức bách lão công gia đã già cả, vô quyền thế phải tỏ thái độ.

Do dự mãi vị quản gia già theo Lương Kiến Phương cả đời lấy dũng khí nói:" Quân hầu, người nắm quyền Lương gia giờ là Anh công tử, lão công gia không hỏi tới chuyện đời lâu rồi ... Còn chuyện lão công gia với Anh công, họ là người thế hệ trước, không tách ra được."

Vân Sơ cười lạnh:" Lần này ta tới là vì tặng báu vật của trời cho lão già, nghe nói ông ta vì thứ này mà phái số thân binh ít ỏi của mình đi rồi ... Sao không tới phủ ta hỏi trước, giờ hay quá, để Lý Kính Huyền nắm lấy điểm yếu."

Nghe nói Vân Sơ tới tặng quà, tảng đá lớn trong lòng quản gia mới bỏ xuống, ai cũng biết lão công gia có ơn tri ngộ với Vân hầu, tuy quan hệ của Vân hầu với các đại lão khác trong quân đội luôn không tốt, nhưng lêt tết chưa bao giờ quên tới Lương gia.

"Thế sao quân hầu phải che mặt?"

Vân Sơ vén khăn che lên, lộ nửa bên mặt tím bầm:" Bị trưởng bối giáo huấn, không còn mặt mũi gặp ai."

"À ... Quản gia nhìn cái mặt thảm hại của Vân Sơ, vui vẻ hắn:

Vân Sơ theo quản gia vào đại sảnh Lương gia, cởi bỏ khăn che mặt, để cái đầu sưng u lên cho Lão Lương và Lão Tô xem.

Lương Kiến Phương giật mình:" Ai đánh ngươi thảm thế này? Tiết Nhân Quý à?"

Tô Định Phương cũng nhìn ra Vân Sơ bị thương là thật, chớp mắt nghĩ tới vô số khả năng, ngồi thẳng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vân Sơ. Ông ta rất lo do Lý Tích ra tay.

Vân Sơ đi về phía bên cái chân cụt của Lương Kiến Phương ngồi xuống, thở dài sườn sượt:" Chọc giận Huyền Trang đại sư, bị cho một gậy vào mặt, còn về phần Tiết Nhân Quý còn chưa đủ hỏa hầu đánh ta thành ra thế này.

Vừa nghe nói Vân Sơ bị Huyền Trang đại sư đánh, bất kể là Lương Kiến Phương hay Tô Định Phương đêu nhẹ người, sắc mặt tốt hơn nắn.

Lương Kiến Phương lâu lắm rồi chưa cười to như thế:" Bị Huyền Trang đại sư đánh thì ngươi hết đường báo thù rồi, ha ha ha."

Vẻ mặt của Tô Định Phương thoải mái hẳn, cha đánh con thì đi đâu mà kêu được chứ, tò mò hỏi:" Rốt cuộc ngươi làm gì mà Huyền Trang đại sư nổi giận với ngươi như thế, ông ấy sớm siêu phàm thoát tục rồi, đâu dễ nổi giận, có nổi giận cũng không đánh người."

Vân Sơ bực tức nói:" Nếu các ông nói sớm là cần đông trùng hạ thảo, tới nhà ta lấy là được, làm sao phải phái giáp sĩ đi đào? Đám giáp sĩ đó biết đào thế nào không?"

"Càng chưa nói tự ý phái giáp sĩ rời kinh là chuyện gì, các ông đâu phải không biết, giờ Lý Kính Huyền tóm được sơ hở này, có cớ đả kích Trường An rồi."

"Giờ khắp nơi bàn tán huân quý Trường An ta phái giáp sĩ đi, muốn làm chuyện lớn."

Lương Kiến Phương là người đầu óc đơn giản, giờ lại không còn dũng khí năm xưa nữa, nghe Vân Sơ nói nghiêm trọng như vậy, sắc mặt khó coi. Tô Định Phương lại như không nghe thấy, gấp giọng hỏi:" Ngươi có đông trùng hạ thảo à?"

Vân Sơ đẩy cái hộp gấm hết sắc tinh xảo tới:" Trong này có một cân, đại khái là một nghìn năm trăm cái, các ông ăn tạm đi, ăn hết tới bếp nhà ta lấy, trong nhà còn một ít, đều là của năm ngoái." "Thứ này phải ăn tươi, mùa trùng thảo từ tháng tư tới tháng năm, tính thêm thời gian trên đường, sắp có trùng thảo mới mang về rồi."

"Có điều chỉ có thể ăn đồ khô thôi, dược liệu không bằng đồ tươi, thứ đó dễ hỏng lắm, thường phải ăn sau khi rời đất bảy ngày là tốt nhất."

Lương Kiến Phương hồ nghi mở hộp gấm ra, nhìn trùng thảo xếp đầy một hộp, hét:" Lão Cẩu, mang trùng thảo trong nhà tới đây."

Không bao lâu sau, quản gia Lương gia bê tới một hộp gấp đỏ chót, mở ra lót bông, đặt chỉnh tề bảy tám trùng thảo, không cách nào so với một hộp đầy ắp của Vân Sơ.

Tô Định Phương lấy trùng thảo hai bên ra so sánh, sau đó chán nản vứt thứ trùng thảo quý giá lên bàn, than:" Muốn trường thọ rốt cuộc chỉ là vọng tưởng."

Lương Kiến Phương thì ôm chặt lấy cái hộp của Vân Sơ, không hiểu hỏi:" Vì sao, chúng ta có trùng thảo rồi mà."

Tô Định Phương không giải thích, đứng dậy chắp tay với Vân Sơ:" Lão phu chạy đây, nếu không bị trẻ con nó cười cho."

Nói xong quả nhiên là chạy thật, chẳng thèm quay đầu lại lấy một cái.
Bình Luận (0)
Comment