Q5 - Chương 103: Trùng thảo chẳng hiếm đến thế.
Q5 - Chương 103: Trùng thảo chẳng hiếm đến thế.Q5 - Chương 103: Trùng thảo chẳng hiếm đến thế.
Vân Sơ mặt đầm đìa máu rời khỏi thiện phòng của Huyền Trang, nhìn bầu trời trong vắt không một áng mây, lòng y còn bình tĩnh hơn cả trẻ con.
Lần đầu tiên nói ra được bí mật của trời đất, cũng biết một bí mật không ngờ tới, Vân Sơ thấy toàn thân thông suốt, cứ như đả thông hết kinh mạch toàn thân vậy.
Ngoài thiện phòng có chum ao sen, Huyền Trang đại sư đang rửa cái đầu trọc của mình, Vân Sơ không tiện dùng nước đó rửa mặt, y cũng lo làm bẩn xá lợi quý giá đó.
May mà hôm nay không mở cửa cho hương khách, ra vào toàn hòa thượng, tuy mặt Vân Sơ đầy máu, nhưng chẳng ai cảm thấy kỳ lạ.
Rời chùa Đại Từ Ân, Vân Sơ đi ngang qua con đường vắng vẻ, leo tường nhảy vào hậu viện, vừa đáp đất nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lý Tư.
Vân Sơ quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tư bị đè dưới thang, ngoài ra còn có Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự. Thằng bé Quang Tự là béo nhất bị đè dưới cùng, không dám ho he, mặt đỏ bừng bừng.
Chỉ có mỗi Vân Cẩm là không bị thang đè, Vân Sơ cứu mấy đứa bé ra, tỉnh mắt đoạt lấy cái ná Vân Cẩm giấu sau lưng, hừ một tiếng:" Các con cầm ná làm gì?"
Ôn Hoan thật thà đáp:" Bắn lừa trọc ạ."
Vân Sơ câm nín, vì sao chúng lại đi bắn hòa thượng thì là tội của Vân Na, trước kia nha đầu đó dạy hư Lý Tư, giờ Lý Tư độc hại thế hệ kế tiếp.
"Bắn lừa trọc, bắn lừa trọc, đầu lừa trọc mọc cái bọc, trên đầu lừa trọc có lừa trọc, lớn nhỏ đều là lừa trọc." Lý Tư đang ngâm nga hát thì nhìn thấy mặt Vân Sơ be bét máu, hét lên, vừa chạy vừa hô:" Mẹ! Mẹ! Cha bị lừa trọc đánh vỡ đầu rồi... !"
Hầu gia bị người ta đánh cho vỡ đầu tức thì làm cả Vân gia muốn nổ tung, nhưng khi vừa nghe nói y bị Huyền Trang đánh thì tản đi hết, ai cần làm gì thì làm nấy, chẳng ai có chút bi thương nào.
Cứ như y sinh ra để cho Huyền Trang đại sư đánh vậy. Chẳng mấy chốc Ngu Tu Dung đã giúp Vân Sơ băng bó xong cái đầu, lấy tay khẽ chạm vào trán y:" Nơi này sẽ sưng, bốn năm ngày không được gặp khách. Đại thọ Anh công lại hai ngày nữa, có phải Huyền Trang đại sư muốn chàng quân tử phòng thân, cho nên mới đánh chàng? Để chàng không đi được?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải đâu, đại sư muốn ta dũng mãnh tiến lên, mau mau giết chết đám lão già vô dụng đó."
Ngu Ngu Dung không tin:" Một người xuất gia làm sao có sát khí nặng như thế, không giống lời của Huyền Trang đại sư."
Vân Sơ không giải thích, một gậy này với y mà nói quá giá trị, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt bị mấy chục năm thanh danh chiến thần của Lý Tích chấn nhiếp, Vân Sơ đỡ hơn một chút, nhưng trong lòng y, Lý Tích là một vị anh hùng, hình tượng cao lớn.
Vì thế bọn họ kiêng dè ông ta, bởi thế khi nghe nói sự biến mất của 500 giáp sĩ, khiến bọn họ hết sức dè chừng, không ai muốn một cảnh máu me xảy ra ở Trường An.
Nhưng bọn họ dù vắt óc suy nghĩ mọi khả năng, cũng không ngờ là đám lão soái đó rủ nhau đi tìm cách trường sinh.
Hình tượng sụp đổ, tôn kính, sùng bài mất nhiều năm mới tích lũy được, nhưng từ sợ hãi tới thương hại thì chỉ trong chớp mắt.
Tâm tình thay đổi, phương thức hành sự cũng thay đổi, Vân Sơ quyết định dẫn theo Lý Tư, Vân Cẩn, Vân Cẩm, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, mang lễ vật phong phú nhất, tham gia lễ mừng thọ của Lý Tích.
Không chỉ như thế, Vân Sơ còn chuẩn bị cả một bài thơ, tuy hai người luôn ở thế đối đầu, nhưng đối với những người đã lập công lão hãn mã khiến dị tộc phương bắc hung tàn lần nữa phải cúi đầu, bọn họ xứng đáng hưởng thụ vinh quang cái thế của mình.
Lần này, Vân Sơ không có chút cảm giác khuất nhục nào, ngược lại y cảm thấy rất vui vẻ, dù sao y kính bái là Từ Thế Tích theo thái tông Lý Thế Dân bình định loạn thế, trả lại thái bình cho thiên hạ, thụy hiệu Trinh Vũ.
Còn về phần Lý Tích để sống thêm vài năm mà sai tôn tử, bộ tướng lén lút đi giúp mình đào trùng thảo, lại còn sợ Vân Sơ y phát hỏng thì bỏ qua, già rồi làm vài chuyện lẩn thẩn cũng khó tránh.
Còn trùng thảo thì Vân Gia có một ít, đều là do những nhà mạo hiểm của Trường An mang về từ đất Tạng, vừa vặn nhân cơ hội này đem đi tặng sinh nhật cho Lý Tích rồi tranh thủ tuyên truyền đẩy giá lên một chút.
"Nhà còn bao nhiêu trùng thảo?" Vân Sơ đợi Ngu Tu Dung giúp mình xử lý vết thương xong, lau mặt hỏi:
"Chưa tới mười cân, lần trước đưa tới cho Huyền Trang đại sư hai cân, kết quả đại sư trả về, nói thứ này khó phân chay mặn nên không nhận. Thiếp không thích thứ này lắm, Thôi Dao lại rất thích, cứ vài ngày lại đem hầm gà, trong nhà ta chủ yếu là hai người họ dụng."
"Nàng lựa cho ta mười cây trùng thảo tốt nhất, mỗi cây vào một bình ngọc nhỏ, mười bình ngọc nhỏ cho vào một hộp ngọc. Sau đó mời lão thần tiên chế tác ít trùng thảo tán, làm xong nhớ cho vào cái hộp nào mà người bình thường nhìn cái biết cả đời không đụng vào được." Vân Sơ tâm trạng rất tốt, tích cực an bài:
"Lần này thọ lễ của Anh công dựa vào trùng thảo đấy, còn lại tùy tiện làm ít mỳ thọ, bánh thọ là được."
Ngu Tu Dung khó xử:" Phu quân, thế thì qua loa quá."
Vân Sơ vỗ vỗ má nàng:" Nhà chúng ta không coi trọng, ta cũng chỉ là thấy nên thuận tay mang về để trong nhà hầm canh uống cho bổ, nhưng phủ Anh công thì khác."
"Vì thứ này mà người ta hết điều động binh mã, lại phái mãnh tướng tâm phúc, còn khiến ta bao ngày giật mình thot thót. Nên tặng hết cho Anh công đi, ta khỏi phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, Anh công cũng có thể ngủ ngon, không lo ta cướp đông trùng hạ thảo của ông ấy nữa."
Ngu Tu Dung sững người, giọng không tin nổi:" Ý chàng là thứ này cực kỳ quý giá à?
"Anh công tự học y thuật đại thành, lão nhân gia cho rằng thứ này có công hiểu cải tử hoàn..." Chưa đợi Vân Sơ nói hết thì mặt Ngu Tu Dung đã biến sắc, vội vội vàng vàng rời phòng, chốc lát sau mang về bảy tám cân trùng thảo, cẩn thận đặt lên bàn:" Thực sự có hiệu quả đó sao? Đáng tiếc bị Thôi Dao ăn mất hơn nửa cân rồi, tiếc chết đi được."
Thôi Dao bê một cái nồi vội vàng đi vào, tay áo quét qua bàn một cái, thế là trùng thảo trên bàn bị nàng lấy mất, sau đó xoay người đi luôn.
Ngu Tu dung hét lên muốn đoạt lại thì bị Vân Sơ giữ lấy, ấn xuống ghế:" Nàng phái Lưu quản gia tới tất cả các hành hội, mang hết trùng thảo về cho ta, lần này ta muốn dùng thanh danh của Anh công, để giá trùng thảo đẩy lên. Cũng là để những hào môn đại hộ chú ý tới hành hội, sau này bọn họ đảm nhận chút nhiệm vụ."
Ngu Tu Dung thì nắm chặt tay Vân Sơ:" Phu quân, thứ này có thể khiến người ta cải tử hồi sinh không?"
Vân Sơ chỉ Thôi Dao đang ở sân thập thò nhìn bọn họ, hẳn là ý đồ kiếm thêm trùng thảo:" Nàng thấy họ ăn cả năm rồi, có thấy thay đổi gì không?"
Ngu Tu Dung nhìn theo hướng trượng phu chỉ, hừ một tiếng:" Trừ trông béo hơn ngu xi hơn thì chẳng thay đổi gì cả. Có điều đó hẳn là tác dụng của gà chứ không phải trùng thảo."