Q5 - Chương 102: Những kẻ tìm kiếm trường sinh.
Q5 - Chương 102: Những kẻ tìm kiếm trường sinh.Q5 - Chương 102: Những kẻ tìm kiếm trường sinh.
Huyền Trang mặc tăng bào trắng ngồi trên bồ đoàn, bên cạnh còn có hai tăng nhân áo đen.
Làn da của Huyền Trang bây giờ trình diện một màu sắc không khác dig dương chỉ bạch ngọc của Côn Lôn, thêm ánh sáng chiều vào, ông như tỏa sáng.
Hai năm qua vị hòa thượng này càng lúc càng không giống người, ai ai cũng nói Huyền Trang đại sư sắp thành Phật rồi.
"Ngươi không nên đi, trên đời này không có yêu hận vô cớ, một khi có rồi là một đoạn nhân quả cần kết thúc, nó không vì ngươi đối diện hay né tránh mà thay đổi, mà sẽ đi theo con đường vốn có của mình."
"Ý đại sư nói, dù ta có tỏ ra nhún nhường hay chọi cứng thì kết quả cũng thế sao? Ngài nên biết, Lý Tích là người có năng lực giết chết ta."
Khó khăn lắm mới được Huyền Trang đại sư tiếp kiến một lần, Vân Sơ muốn hỏi cho rõ ràng, nói thế nào thì ông cũng là người có trí tuệ đỉnh cao ở Đại Đường, hơn nữa còn không vướng bận thế tục, có cái nhìn khách quan hơn cả.
Huyền Trang vẫy tay với Vân Sơ:" Lại đây!"
Vân Sơ nghe lời tới gần, cứ tưởng ông ta có bí mật gì để nói, không ngờ y vừa tới gần Huyền Trang, lão tăng gầy như que củi phía sau rút một cây gậy trong ống tay áo ra, nhanh như chớp đập vào đầu y. Tuy bị bất ngờ, Vân Sơ vẫn phản ứng cực nhanh, đạp chân xuống đất muốn lăn người sang bên, không ngờ thân thể bị một lão tăng còn lại ôm lấy.
Bốp!
Gậy đánh chính xác vào đầu Vân Sơ, đánh cho y xây xẩm mặt mày, tức thì dùng toàn lực vùng thoát khỏi lão tăng kia, không ngờ ông ta nhẹ nhàng tránh đi khiến lực đạo phát ra tự kéo y lão đảo lùi vê sau ba bước.
Một dòng máu chảy từ trên đầu Vân Sơ xuống, Vân Sơ tay bịt vết thương rống lên:" Ông làm cái gì thế?" Huyền Trang đại sư cười:" Ta giết ngươi."
Vân Sơ nhìn máu không ngừng từ trên đầu chảy ra, vội lấy khăn tay ấn vào, vẫn không tin nổi:" Ông giết ta làm cái gì?"
"Ngươi xem, gậy đã đập vào đầu ngươi, máu đã chảy ra, ngươi còn không tin ta sẽ giết ngươi, đó là lý gì?"
Vân Sơ giật mình, lời Huyền Trang không sai, nếu cảnh này xuất hiện ở nơi khác, người khác, y lam gì có rảnh đi hỏi người ta có ý đồ gì, sớm rút đao chém giết rồi.
Nghĩ chốc lát, Vân Sơ ngồi xuống:" Ông không có tâm tư giết ta, chuyện này ta dám chắc chắn."
Huyền Trang mỉm cười:" Ngốc lắm, một gậy này đổi lại với người có thể chất kém hơn ngươi, ngươi đã chết rồi. Đừng đem suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác, làm thế rất nguy hiểm."
"Ngươi cho rằng Lý Tích sẽ giết ngươi, vậy ngươi nghĩ tới sau khi ông ta giết ngươi sẽ có kết quả gì không? Ông ta phải trả giá gì không?"
"Ông ta già rồi, sắp chết rồi, vì con cháu mình, dùng mạng già của ông ta đổi mạng ta, ông ta đủ lãi." Vân Sơ tất nhiên có nghĩ tới:
Huyền Trang đại sư thở dài, nhận lấy cái gậy từ tay hắc y tăng, vốn định đập vào đầu Vân Sơ một cái nữa, nhưng thấy máu chảy đầy mặt y rồi, nên đập vào vai:" Nhâm rồi, Lý Tích còn thấy dùng mạng ông ta đổi mạng ngươi là quá lỗ."
"Ngươi chưa tới tuổi đó chưa hiểu, con người tuổi càng cao, càng quý trọng sinh mạng không còn bao nhiêu của mình."
"Người trẻ tuổi coi ngày tháng như nước, trung niên coi ngày tháng như dầu, còn trên bảy mươi coi ngày tháng như vàng."
"Bảo người ta đem sinh mạng như vàng ra đổi với sinh mạng như nước của ngươi, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Vân Sơ tay ôm đầu, tay xoa vai, vẫn cãi bướng:" Kiêu hùng như Lý Tích làm sao lấy lẽ thường mà suy đoán được?” Huyền Trang lại muốn giơ gậy lên, cuối cùng thở dài đặt xuống:" Ngươi biết sau quân sự, bản lĩnh lớn nhất của Lý Tích là gì không?"
"Y đạo, ta nghe Tôn thần tiên nói, ông ta nhiều lần thỉnh giáo Tôn thần tiên vấn đề y thuật."
"Ngươi nghĩ ông ta nghiên cứu y đạo làm gì, lại còn nghiên cứu tới mức có thành tựu không tâm thường, ngươi nghĩ ông ta học y thuật là cứu chữa vạn dân à?”"
Vân Sơ tỉnh ngộ, đúng thế, Lý Tích có phải là y giả đâu, cũng chưa bao giờ nghe nói ông ta chữa bệnh cho ai, vậy thì chỉ có một khả năng, dó là để tự cứu.
Huyền Trang tiếp tục nói:" Ông ta còn tới chỗ bần tăng hỏi cách kéo dài tuổi thọ, Diệp Pháp Thiện và Trương Quả đều từng là thượng khách trong nhà ông ta, cả phiên tăng cũng có thể coi phủ Anh công như dịch quán, thoải mái vào ở."
"Cho nên đứa ngốc ngươi nên hiểu, người ta đang theo đuổi làm sao trường thọ, chứ không phải đổi mạng với ngươi."
"Lão tăng còn biết, ở vùng Tây Khang có một loại thần thảo, mùa đông là sâu, mùa hè là cỏ, có công hiệu lớn với việc kéo dài tuổi thọ ... Cho nên nhân mã của Từ Kính Nghiệp mới áp sát nơi đó, nhiều thân binh của lão soái, lão công huân biến mất đều ở đó cả, họ đang đợi cỏ mùa hè biến thành sâu mùa đông."
Đông trùng hạ thảo, cái này thì Vân Sơ quá quen thuộc rồi, phối hợp với kim ngân hoa, đảng sâm, nấu với canh gà ... À không, không phải lúc ... Vân Sơ đấm đầu một cái, cảm giác hết sức hoang đường, mọi chuyện đảo lộn hoàn toàn so với suy tính của họ, té ra lão già Lý Tích vì thứ này mà không tiếc phái tôn tử của mình dẫn quân tới Tây Khang đào à?
"Thật sao?" Vân Sơ thấy khó tiếp nhận, không phải 500 giáp sĩ đó đang rình rập ngoài kia đối phó với y sao:
Huyền Trang đại sư ngâm:" Răng hổ rụng, móng chẳng còn, chiều tà xuống, sức khỏe suy, kêu không được, gọi không xong, mong trường sinh, chết khoảnh khắc. Đáng thương! Đáng thương!"
Vân Sơ rùng mình:" Sau này ta mà già, thà dẫn theo đám cháu tới thanh lâu đánh nhau giành kỹ nữ còn hơn là hao phí trên con đường tìm kiếm trường sinh."
Thật đáng sợ, Lý Tích, Trình Giảo Kim, Lương Kiến Phương, toàn là hảo hán đường đường. Giờ lại biến mình thành trò cười như thế?
Nói tới đó Vân Sơ chợt giật mình, vì y nhớ Huyền Trang sẽ chết trong quãng thời gian này, kết hợp với điều ông nói, run giọng:" Đại sư sắp chết rồi sao?"
Huyền Trang thở dài:" Hai năm trước bần tăng cảm thấy mình như cây đèn cạn dầu, ngày tạo hóa không xa, vì thế mà vui mừng không thôi. Ai ngờ đại đạo vô thường, lão tăng chuẩn bị hết tất cả mà thời cơ lại biến mất, thật là lạ."
"Ngươi có vẻ biết ngày chết của bần tăng, vậy nói xem khi nào ta mới có thể trút bỏ được sự trói buộc này."
Vân Sơ không ngờ buột miệng một câu mà ông già này đoán ra được, nhìn hai hắc y hòa thượng bên cạnh, bọn họ ngoan ngoãn đóng lỗ tai lại. Đúng thế đấy, lỗ tai họ như cánh cửa vậy, đóng vài một cái biến thành bộ dạng nhập định.
Huyền Trang vội vàng hỏi:" Giờ nói đi, bọn họ đã đóng lục thức, còn đáng tin hơn cả người chết."
Có lẽ Huyền Trang là người duy nhất trên đời này Vân Sơ có thể chia sẻ những thứ không thể nói với ai, mà y cũng rất hứng thú nói ra chuyện này. Với người Trường An như y, năm sinh năm mất của Huyền Trang thuộc nằm lòng rồi, vì y nhìn thấy không biết bao lần, cẩn thận đối chiếu niên hiệu, nói :" Đại sư ngài sẽ viên tịch vào năm nay, tọa hóa ở Ngọc Hoa Cung, an táng ở Bạch Lộc Nguyên. Sau khi ngài chết, luyện ra được không ít xá lợi, nhất là xá lợi đỉnh đầu là hoàn thiện nhất, thành báu vật của Phật môn."
Huyền Trang nghe vậy xoa cái đầu trọc lóc của mình:" Ngươi nói chỗ xương này biến thành xạ lợi à?"
Vân Sơ cố nhịn không nói, đỉnh đầu ông bị người ta đập thành chín mảnh, ra ra khắp thế giới...
Huyền Trang có vẻ vui lắm:" Xem ra lão tăng có chút Phật cốt, đi đi, đi đi, chớ để Phật cốt của ta nhiễm bụi trần ..."