Q5 - Chương 101: Không đánh được thì phải nhún.
Q5 - Chương 101: Không đánh được thì phải nhún.Q5 - Chương 101: Không đánh được thì phải nhún.
Tin tức về sự biến mất của 500 giáp sĩ từ các nhà lão công huân cũng nhanh chóng truyền tới tai đám Vân Sơ, trong hoàn cảnh căng thẳng với phủ Anh quốc công lên cao, đây có thể coi là sự việc nghiêm trọng, khiến ba người lần nữa tụ họp.
Ôn Nhu đánh giá trước tiên:" Xem chừng Anh công muốn mượn sự kiện này suất lĩnh đám lão công huân ở Trường An đi diện kiến bệ hạ đây mà, các ngươi có nghĩ vậy không?"
Vân Sơ cũng nghĩ thế:" Đây cũng là một khả năng cao, bọn họ muốn dùng cách khác thể hiện sự tồn tại của mình, không biết bệ hạ có chấp nhận không."
Địch Nhân Kiệt nhìn từ góc độ pháp luật:" Bệ hạ không thể nào trong một lần phạt nhiều lão công huân như thế, quá nửa là phải khoan dung thôi. Có điều sau chuyện này nhất định phải có chương trình đưa ra để hạn chế giáp sĩ rời địa phương, những 500 người, quá hoang đường."
Vân Sơ đứng dậy đi tới xem bản đồ, mắt dừng lại ở vị trí Thổ Cốc Hồ rất lâu, 500 giáp sĩ này hẳn theo hiệu triệu của Lý Tích đi giúp Từ Kính Nghiệp:" Không biết tên Từ Kính Nghiệp này định làm gì đây? Với bộ tộc người Khương lẻ tẻ ở Tây Thục, đâu cần dùng tới nhiều giáp sĩ như thế. Hơn nữa địa thế nơi đó cũng rất cao, đối với giáp sĩ mà nói là tai họa."
Ôn Nhu nói đùa:" Dù thế nào thì chắc cũng không phải mưu đồ Trường An đâu nhỉ? Nếu không phải thì chúng ta xong đời rồi."
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt cười méo miệng, đùa như vậy không hay đâu, 500 giáp sĩ không làm gì được Trường An, nhưng đối phó với bọn họ thì có thể làm nhiều thứ lắm.
Những kẻ từng tranh hùng với Lý Tích trên chiến trường, giờ xương khô tới có thẻ làm dùi trống cả rồi, ai dám nói ông ta không dám làm chứ, dù chỉ một phần khả năng thôi cũng quá đáng sợ.
"Hay là lấy danh nghĩa quan phủ Trường An, hỗ trợ Anh công phần nào đó, hòa hoãn quan hệ hai bên. Ta nói thật nhé, đối đầu với loại lão tặc như Anh công, ta cứ thấy sống lưng lành lạnh."
"Biện pháp đối phó của chúng ta rất hữu hạn, loại lão tặc như vậy để ông trời cho chết già thì hơn." Địch Nhân Kiệt nói ra lời luôn muốn nói, lại không muốn nói ra:" Vân Sơ, không cần căng thẳng với họ, như ta đã nói đấy, nếu họ đối phó với ngươi mỗi người chém ngươi một cái, bệ hạ có thể xử tội tất cả không? Có khi tội gán lên đầu ngươi."
Ôn Nhu tán đồng:" Ta cũng thấy nên hòa hoãn với họ, nhưng nếu mà lấy lòng thì nên bắt đầu từ Tô công, Lương công đi, như thế bớt mất mặt hơn."
Vân Sơ bực mình võ bàn:" Thôi, không nói chuyện này nữa, nếu không ta cũng thấy trên người mình bốc ra mùi hèn nhát, chắc gì đã nhắm vào ta."
Ôn Nhu mặc kệ y:" Sắp đại thọ Anh công rồi, cái mặt ngươi ai cũng ghét, khỏi đi, phái nhi tử của ngươi mang theo thư của ngươi viết, chuẩn bị ít lễ vật là được."
Vân Sơ gạt phắt đi:" Làm thế càng hèn."
Địch Nhân Kiệt hỏi:" Ngươi võ nghệ cao cường, thế có thoát được khỏi tay 500 giáp sĩ không?”
Vân Sơ lắc đầu:" Đừng nói 500, nếu một mình ta bị mười giáp sĩ vây công mà ta thoát được đã phải dựa vào vận may lớn rồi."
"Thế đấy, cứ cẩn thận là hơn, chúng ta còn trẻ, còn nhiều việc phải làm đừng đi chấp lão già gần đất xa trời." Địch Nhân Kiệt khuyên nhủ:
Ôn Nhu cũng vỗ về:" Đúng, nói thế nào thì Anh công cũng là người Trường An, chúng ta là quan phụ mẫu, giúp đỡ bách tính của mình là đương nhiên."
"Ta đi tìm Lý Kính Huyền thương lượng xoa dịu chuyện này đây, còn ngươi mau mau chuẩn bị lễ vật đi. Tốt nhất là để Lý Tư dẫn Vân Cẩn đi cùng, như thế Anh công sẽ không từ chối được."
Vân Sơ hiếm khi thấy Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt e ngại một ai như thế, có lẽ vì họ là người sinh ra lớn lên ở Đại Đường, cho nên sự kính sợ với Lý Tích lớn hơn y.
Vậy phải làm sao đây? Hai người đó mỗi người một câu, làm Vân Sơ không khỏi bị ảnh hưởng, y không chỉ đắc tội với Lý Tích, mà với tướng môn cũng gần như đắc tội hết lượt. Bây giờ Từ Kính Nghiệp hẳn có hành động lớn, liên quan tới vận mệnh của gia tộc những lão công huân đó, mà y là người có khả năng làm hỏng kế hoạch của họ, nên lên kế hoạch loại bỏ cũng là đương nhiên.
Nếu đánh được thì tấn nhiên là dốc sức mà đánh, đánh cho đối phương sợ, đánh cho không ngóc đầu lên được.
Nếu ngang ngửa thì phải đối đầu quyết liệt nhất.
Nếu đánh không được thì phải nhún, vì đánh không được thì dù che giấu, giả vờ gì thì cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Kẻ yếu thì phải có tự giác của kẻ yếu, nếu không thái tông hoàng đế đã chẳng phải minh thề làm huynh đệ lân bang với Đột Lợi bên Vị Thủy, Việt vương Câu Tiễn chẳng phải chạy đi thử phân cho Ngô vương Phù Sai.
Con ly ngưu hung bạo mà Lý Tích đưa vào Trường An chính là lời cảnh cáo với Vân Sơ, thậm chí là với Tiết Nhân Quý. Tuy con ly ngưu đó bị đem nấu canh, nhưng lời cảnh báo vẫn hữu hiệu.
Đến chập tối, Vân Sơ về nhà đem kết quả thương thảo của ba người nói với Ngu Tu Dung, nàng cân nhắc một lúc nói:" Hai người Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu suy nghĩ thiếu chu đáo rồi. Nếu để Lý Tư đi, Anh công sẽ cho rằng chàng dùng hoàng quyền chèn ép ông ấy, nếu để Vân Cẩn đi, Anh công nghĩ chàng coi thường ông ấy."
"Chàng rõ ràng là ở Trường An, bản thân không đi, chỉ phái hai đứa bé đi, đó là cái lý gì?"
"Thiếp thân chuẩn bị một phần lễ lớn, tất nhất do phu quân dẫn cả Lý Tư cùng Vân Cẩn, Vân Cẩm, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đi chúc thọ, thế mới có thành ý."
Vân Sơ nghiến răng:" Nhục nhã!"
Ngu Tu Dung khẽ thở dài, tuy không bao giờ can thiệp vào chuyện bên ngoài của Vân Sơ, nhưng nàng luôn để ý, máy năm qua trượng phu nàng quá thuận buồm xuôi gió, gặp ít trở ngại cũng tốt.
Nếu như trước kia Anh công còn ở trên triều, trượng phu nàng không cần quá e ngại, nhưng này người ta đã lùi khỏi chốn thị phi rồi, tuổi lại càng cao, sống không còn bao lâu. Lúc này ông ta bố trí tương lai gia tộc sau khi không còn, với người ở thế đối địch, với nguy hiểm tiềm tàng dứt khoát sẽ loại trừ.
"Chia rẽ lớn nhất giữa chàng và Anh công chính là Từ Kính Nghiệp, Anh công già rồi, tất nhiên càng thương con cháu, Từ Kính Nghiệp thì thiếp thấy chẳng phải kẻ làm được việc lớn, một trăm tên như thế cũng chẳng đáng sợ bằng một Ah công sắp chôn dưới đất."
"Sao chàng không để Từ Kính Nghiệp phát triển vài năm, chẳng lẽ hắn còn có thể vượt mặt chàng sao?”
Vẻ mặt Vân Sơ dần hòa hoãn hơn, đúng thế, y muốn giết Từ Kính Nghiệp cho bằng được, dứt khoát hắn sẽ chết.
"Người ta thường so chàng với Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm, nhưng Bùi Hành Kiệm chẳng qua là kẻ đam mê quan chức, Tiết Nhân Quý chỉ là giới võ phu, hai người đó chẳng bằng phu quân, nói gì tới người khác."
"Mấy ngày nữa phu quân dẫn Tư Tư, Vân Cẩn và đám trẻ con tới chúc thọ Anh công, ngoài Anh công ra ai có thể lên mặt với chàng, có Lý Tư ở đó huân quý cũng không dám lên mặt nới lời không hay. Lại thêm mấy đứa bé, bữa tiệc nhất định rất sôi nổi."
"Chuyện ắt sẽ thành."