Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1083 - Q5 - Chương 100: Kế Này Không Thành Nghĩ Kế Khác.

Q5 - Chương 100: Kế này không thành nghĩ kế khác. Q5 - Chương 100: Kế này không thành nghĩ kế khác.Q5 - Chương 100: Kế này không thành nghĩ kế khác.

Lý Kính Huyền ở Trường An tới nửa tháng, đi nhiều nơi, cảm khái càng nhiều, nhất là tới Khúc Giang Lý, nơi quy tụ hàng hóa khắp nơi, ông ta cảm khái, Trường An sắp béo thành lợn rồi.

Hôm đó thị sát kho thường bình ngoài thành, cũng không phát hiện vấn đề gì, trên đường về quán dịch, Lý Kính Huyền cho quan viên khác giải tán, ông ta một mình bước trên Chu Tước đại nhai, lần nữa đi qua hàng trâu đầu sáng rực vô số già trẻ Trường An vây quanh chơi đùa, như có thứ gì có nghẹn trong lồng ngực không nhổ ra được.

Bằng này tiền, nếu đưa lên triều đình sẽ làm được bao nhiêu việc chứ, vậy mà bây giờ thành thứ vô dụng nằm đây, làm đồ chơi cho trẻ con, làm chỗ bày hàng cho thương cổ.

Thật hoang đường,

" Trên đời này những kẻ xun xoe nịnh bợ thì nhiều, một lòng vì nước thì ít."

Bên cạnh Lý Kính Huyền là một nam tử trung niên, ăn mặc như tiên sinh tư thục, mặt mày hết sức nghiêm nghị, người này chính là Đông đài thị lang Ngụy Đông Thành thời gian qua thường phục vi hành, đáng tiếng cũng giống Lý Kính Huyền, đều không tìm ra vấn đề gì.

Nghe Lý Kính Huyền cảm thán, Ngụy Đông Thành dứt khoát nói:" Chỉ cần đẩy đám Vân Sơ, Ôn Nhu ra khỏi Trường An là được. Chúng còn nắm nơi này thì chỉ một vùng mà tổn hại thiên hạ."

"Thời gian qua Đông Thành huynh hiểu được cách vận hành của Trường An chưa?"

"Đáng tiếc là chưa thể, càng tìm hiểu nhiều mỗ càng không hiểu nhiều, có quá nhiều những thứ mới mẻ phải cần nhiều thời gian mới nắm bắt được. Chưa hiểu được Trường An vận hành thế nào, làm sao bắt thóp được Vân Sơ, chư công trên triều suy nghĩ quá đơn giản rồi."

"Thế nên y mới hoành hành Trường An mà không ai làm gì được."

Đây là điều làm người ta bất lực nhất, Trường An phải nắm trong tay Vân Sơ mới phát huy hiệu dụng của nó, nếu không có thu nhập khổng lồ từ Trường An, kế hoạch miễn thế một vòng của hoàng đế phải dừng lại, thiện diện của hoàng đế tổn hại to lớn.

Nếu không có sự dung nạp lớn của Trường An, ít nhất bốn thành phủ binh Đại Đương rơi vào khốn cảnh, chế độ phủ binh đối diện với nguy cơ sụp đổ.

Thế nên dù hoàng đế nghỉ ky thần tử tới mức hoang tưởng, nhưng vẫn phải để Vân Sơ tác oai tác quái ở Trường An lâu như thế.

Ngụy Đông Thành dậm chân căm tức:" Bệ hạ vừa rời tới Thân Đô Lạc Dương, người ta liền phá tường thành Trường An thủng sáu chỗ. Vì sáu lỗ hổng này, bệ hạ không phải lo Trường An có biến, mà nhờ trường thành không hoàn chỉnh mà người ta không lo bệ hạ về Trường An."

"Trường An này quá nhiều yêu ma quỷ quái, chúng ta đem so với chúng, thua kém quá nhiều."

Lý Kính Huyền hừ mạnh:" Không điều được đám Vân Sơ, Ôn Nhu đi, thì điều quan lại khác từ Trường An đi, có khoảng trống, chúng ta đưa người vào, một khi người của chúng ta học thành tài, hiểu được Trường An, chính tới lúc xử lý hai kẻ ngông cuồng này.

Ngụy Đông Thành lo lắng:" Sợ tăng thêm vây cánh cho chúng, nơi này giàu có, dễ tha hóa người ta."

"Khuyển tử Tư Xung, Thủ Nhất, một đứa nhậm chức chủ bạ ở Bì Huyện, một đứa sắp tham gia khoa khảo năm nay, hẳn sẽ qua thôi. Với tư chất của bọn chúng, tới Trường An không qua ba năm làm từ tiểu lại lên, có thể nắm tòa thành này trong tay. Đám Vân Sơ có bản lĩnh thì lôi kéo cả nhi tử mỗ xem."

"Kế hay!" Ngụy Đông Thành cười to:" Khuyển tử Hằng, tiểu tế Đồng Văn cũng có thể tới Trường An rèn luyện."

Lý Kính Huyền tự tin nói:" Không có tài năng, dựa vào tổ tiên không đi xa được, chúng ta đưa chân bọn nhỏ một đoạn, đi xa bao nhiêu phải dựa vào chúng. Trường An là nơi có thể rèn luyện bản lĩnh. Điều này lão phu tin chắc."

Chập tối, khi Vân Sơ và Ôn Nhu ăn cơm thì Mễ chủ bạ lại lần nữa nhìn trái ngó phải, lẻn nhanh vào phòng, tới gần hai vị thượng quan nhỏ giọng nói:" Thuộc hạ vừa nghe ngón được, Lý Kính Huyền và Ngụy Đông Thành muốn đưa nhi tử nữ tế vào quan nha ở Trường An, chắc chắn ý đồ không tốt đẹp gì."

"Chúng ta có nên chuẩn bị trước không ạ."

Vân Sơ thoải mái nói:" Chỉ cần tới Trường An làm việc, tới bao nhiêu, bọn ta nhận bấy nhiêu, không cần biết nữ tế, nhi tử nhà ai."

"Mục đích thì chẳng khó đoán, muốn phá hoài thì chắc là không, bọn họ không đẩy con cái mình vào chỗ nguy hiểm. Vậy khả năng cao là muốn học trộm bản lĩnh của Trường An, cái này không hề gì, ta còn muốn đem mô hình Trường An phổ biến toàn quốc."

Ôn Nhu cũng không phản đối:" Cứ đẻ chúng tới đây, để chúng tận mắt Trường An vận hành thế nào, trở nên giàu có ra sao, thái độ của bọn ta với bách tính, với triều đình thế nào, quan trọng nhất cho chúng biết, thế nào là làm quan."

Bên này hai vị huyện tôn thống nhất, bên kia ý kiến của hai vị đại lão đứng đầu Ngụy Đông Thành và Lý Kính Huyền cũng đạt thành nhận thức chung, điều này có nghĩa là cuộc điều tra nhắm vào Vân Sơ dừng lại ở đó.

Bước tiếp theo họ chuyển hướng sang Lý Tích.

Khác với lúc điều tra Vân Sơ, khi đối phó với con hổ già răng đa rụng quá nửa, Vân Sơ mới thực sự được chứng kiến uy nghiêm của khâm sai đại thần.

Hai mươi mấy ngự sử dẫn theo năm sáu chục trướng phòng, xông vào tất cả sản nghiệp của phủ Anh quốc công, đến cả nông trang ngoài thành, nơi trú ngụ của bộ khúc cũng không bỏ qua, thái độ hùng hổ như thể nhà Lý Tích có bao nhiêu quả trứng gà , họ cũng phải biết.

Điều tra chẳng bao lâu Lý Kính Huyền đã nhận ra, phủ Anh quốc công giờ chỉ là cái xác rỗng, mọi lợi ích kiếm được đã chuyển thẳng tới Hà Tây mà chẳng cố ky gì.

Với uy vọng của Lý Tích, ông ta gửi tiền bạc lương thảo cho đứa tôn tử đã bị trục xuất khỏi gia môn, cả hoàng đế cũng không nói được gì. Vấn đề là khi kiểm kê lượng binh giáp của phủ Anh quốc công, thấy thiếu hụt lớn. Vân gia có 24 bộ giáp, 24 bộ nỏ, 24 cây mã sóc, 24 giáp sĩ... Đích thân Lý Kính Huyền kiểm tra, không nhiều hơn, không ít hơn, không có đồ giả thay thế.

Phủ Anh quốc công có 100 giáp sĩ, Lý Kính Huyền chỉ tìm thấy 20, còn 80 người khác theo lời quản gia nói thì phái ra ngoài bảo vệ thương đội rồi.

Hoàng đế sở dĩ cho phép phủ Anh quốc công có 100 giáp sĩ là để bảo vệ Lý Tích, những giáp sĩ này nếu không mặc giáp đi giúp đỡ người nhà thì không sao. Nhưng không chỉ 80 người biến mất, mà cả giáp, vũ khí cũng biến mất theo.

Thế thì thành vấn đề rồi.

Những giáp sĩ này đều là thân quân của Lý Tích, là người được ông ta tin tưởng lựa chọn qua mấy chục năm cầm quân, sức chiến đấu hàng đỉnh cao của Đại Đường. Đừng xem thường con số này, thái tông hoàng đế năm xưa ở Hổ Lao Quan xông vào trận của quân Đậu Kiến Đức chỉ suất lĩnh một trăm Huyền Giáp Quân.

Thân quân của Lý Tích, dù không bằng Huyền Giáp Quân của thái tông, hẳn không kém là bao.

80 giáp sĩ võ trang, ở Trường An, Lạc Dương nơi được trọng binh tâng tâng vây quanh thì không đáng kể, nhưng tới địa phương, đó là lực lượng có thể công phá châu phủ.

Có điều đánh giá một người mang ý đồ mưu phản hay không nằm ở chỗ lượng giáp tăng lên chứ không phải là giảm đi.

Bây giờ Lý Tích chỉ phạm tội giấu diếm thôi, trước khi 80 giáp sĩ kia phạm tội tày đình, Lý Tích chỉ cần tới Lạc Dương một chuyến, diện kiến bệ hạ, giải thích rõ vấn đề là sẽ không hề gì.

Lý Tích chẳng hề để chuyện này trong lòng, trước mặt Lý Kính Huyền và Ngụy Đông Thành thừa nhận hết mọi tội trạng, nửa câu phân bua cũng không có.

Hai người Ngụy Lý nhân cơ hội đó kiểm tra toàn bộ huân quý có giao hảo với phủ Anh quốc công, kết quả là nhà nào ít nhiều cũng xảy ra chuyện giáp sĩ không có mặt ở Trường An.

Con số thống kê cuối cùng là gần 500. Nhìn con số này đám Lý Kính Huyền mồ hôi ròng ròng.
Bình Luận (0)
Comment