Q5 - Chương 099: Trường An nhiều tiền đếm không xuể.
Q5 - Chương 099: Trường An nhiều tiền đếm không xuể.Q5 - Chương 099: Trường An nhiều tiền đếm không xuể.
Lý Kính Huyền vẫn đã thẩm hạch xong sổ sách của Trường An, tiếp tục xem xét các loại nhà kho, để xác định có khớp với sổ sách không?
Thực ra thì không cần kiểm tra, bao năm qua ông ta ở tây đài làm thị lang, tra xét sổ sách nhiều vô kể, có vấn đề hay không, ông ta nhìn một cái là rõ.
Nay đứng giữa Chu Tước đại nhai, nhìn cảnh cuộc sống thanh bình nhộn nhịp, hai bên đường trâu đồng rực rỡ, ông ta ngây người.
Vân Sơ mỉm cười giới thiệu kiệt tác đắc ý của mình: "Khi đó tiền ở Trường An quá nhiều, thị lang cũng biết đấy, tiền nhiều thì vật giá đắt đỏ. Chuyện này không có lợi cho bách tính, cũng như không có lợi cho triều đình, mỗ gia liền lệnh đúc hai mươi tư con trâu đồng này dựng hai bên Chu Tước đại nhai, giải quyết vấn đề vật giá."
Lý Kính Huyền gian nan quay đầu lại nhìn Vân Sơ:" Đại Đường luôn thiếu đồng, quân hầu vì sao khi đó không đưa số đồng này tới Lạc Dương, để hộ bộ chia cho những nơi thiếu thốt. Như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề vật giá cơ mà."
Vân Sơ không trả lời, chắp tay sau lưng lững thững đi, hứng thú nhìn cảnh tượng cuộc sống tấp nập. Thái độ này làm đám quan viên Lạc Dương tức giận nhìn y, có kẻ lẩm bẩm nói những lời khó nghe mua danh kiếm tiếng, ý đồ khó lường.
Một đám quan viên Trường An trợn mắt trâu lên, vẻ mặt chỉ chực lao vào đánh nhau.
Ôn Nhu thấy hai bên căng thẳng, can dự đúng lúc:" Làm thế cũng vô ích thôi, bất kể số tiền này chuyển tới đâu, chỉ cần tiêu đi, cuối cùng vẫn đồ về Trường An."
"So với việc trong quá trình đó để xảy ra hao tổn không rõ ràng, chẳng bằng đúc thành trâu đồng, đặt ở đây ai cũng thấy cho yên tâm."
Lý Kính Huyền đặt tay lên con trâu đúc cực kỳ hoa lệ phía trước, cảm thán không thôi.
Ông ta cũng là người thông minh, làm sao không hiểu ý đồ của Vân Sơ, trừ bình ổn giá cả, chặn đứng chuyện đầu cơ tích trữ ở Trường An, quan trọng hơn là biến sổ sách Trường An biến thành sở sách không bao giờ rõ ràng.
Phàm là những chỗ sổ sách không giải thích được, Vân Sơ chỉ cần chỉ số trâu đồng là giải thích được hết.
Vì trâu đồng cũng là đồng, kể cả khoản thiếu hụt không nói rõ được lớn bao nhiêu, đứng trước hai mươi tư con trâu đồng này, đều là con số nhỏ có thể xóa bỏ được.
Ít nhất hiện giờ Lý Kính Huyền không biết tính toán tài phú quan phủ Trường An sở hữu bao nhiêu.
Vân Sơ chẳng bận tâm Lý Kính Huyền đang suy đoán việc làm của mình thành đủ thứ âm mưu gì, đa phần thời điểm y làm việc rất đơn giản, mục đích rõ ràng, trong mắt người khác biến thành không biết bao nhiêu toan tính khó lường.
Sổ sách của Trường An tất nhiên là chẳng có vấn đề gì, dù có thì chẳng phải có thể tìm ra dễ dàng, tìm ra được Vân Sơ và Ôn Nhu lại cảm kích quá ấy chứ.
Thành Trường An mỗi ngày có mấy chục tới cả trăm cửa hiệu, công xưởng khai trương, mỗi ngày có khách thương mới từ bốn phương tám hướng tới, trút thêm sức sống mới cho thành thị này.
Bởi thế ghi chép sổ sách luôn tụt hậu, dù thành Trường An có số lượng trướng phòng nhiều nhất Đại Đường cũng không cách nào ghi chép lại được chuyển xảy ra mỗi ngày ở đây.
Mỗi một thương đội, thương cổ có hùng tâm thì nhất định đem hàng hóa tới Trường An, đợi hàng hóa ở đây hoàn thành giai đoạn tăng giá trị, mới dùng thương mại phát đạt ở nơi này phân phối tới nơi khác.
Nhiều lúc có hiện tượng kỳ quái, ví như thương cổ Lạc Dương đem hàng hóa mình sản xuất tới Trường An đóng gói, đóng dấu Trường An rồi đưa về bán cho người Lạc Dương. Làm như thế họ chẳng lỗ, còn kiếm nhiều hơn.
Không phải hàng hóa nào cũng có tư cách đóng dấu tháp Đại Nhạn xanh trên đó, thế nên hàng Trường An trong miệng mọi người chính là thứ hàng đệ nhất thiên hạ.
Lý Kính Huyền tham quan điểm đóng dấu quy mô hùng vĩ của Trường An, người phụ trách đóng dấu nơi này mang đủ loại hình dạng quỷ dị. Ở đây có mù, có què, có cụt, có chột, nhưng dù là người thể nào, chỉ cần tạp dịch đưa giấy tới, bọn họ đều đóng dấu thoăn thoắt. Bọn họ nói rất ít, chỉ chuyên tâm làm việc, chẳng để ý tới đoàn tham quan.
Lý Kính Huyền cầm tời giấy lên nhìn con ấn rõ ràng trên đó, đọc:" Bánh vừng Hòa Ký à, làm thế này tác dụng gì?"
Mễ chủ bạ khúm núm giải thích:" Một phần bánh Hòa Ký giá mười sáu tiền, nhưng nếu có con dấu này có thể bán tới hai hai tiền. Một tờ giấy đóng gói này họ phải trả quan phủ hai tiền, kiếm thêm được bốn tiền ạ."
Lý Kính Huyền nhìn mấy trăm người tàn tật làm việc không ngơi tay, nói:" Bản quan thấy vẻn vẹn điểm đóng dấu này mỗi năm giúp Trường An thu được trên vạn quan, đúng không?”
Mễ chủ bạ cười híp mắt:" Bẩm thị lang, năm nay mới tới tháng tám thôi mà đã được một vạn tư rồi, cuối năm thế nào cũng không dưới hai vạn quan. Trừ đi nhân công, vật liệu thu nhập cũng được vạn năm.”
"Hơn nữa thị lang đừng lo, Trường An không làm mấy chuyện trộm gà bắt chó làm gì, nếu cần tiền, bọn hạ quan có đường chính đáng."
Lý Kính Huyền quay đầu nhìn viên chủ bạ lục phẩm nhỏ xíu, thông thường quan viên cấp bậc này đối thoại với ông ta đã là một sự vinh hạnh, vậy mà người này dám trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta, còn bao hàm thâm ý trong đó.
Xem ra nhận thức của ông ta về Trường An quá nông cạn, cho rằng Vân Sơ đúc trâu đồng có ý đồ tham ô trong đó, bây giờ xem ra, nói không chừng người ta chẳng qua nhiều tiền quá đúc chơi thôi ...
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng đó đúng là suy nghĩ vừa xẹt qua đầu ông ta.
Đại Đường thiếu đồng, đó là chuyện ai ai cũng biết, Trường An là nơi duy nhất ở Đại Đường này có thể công khai tích trữ đồng.
Lý Kính Huyền chợt hỏi Vân Sơ:" Nếu Trường An được cho đúc tiền thì quân hầu thấy một quan hao phí bao nhiêu?"
Vân Sơ liếc mắt nhìn ông ta:" Mỗ gia hiểu ý thị lang, nhưng chuyện này bỏ đi là hơn."
Lý Kính Huyền mặt mày trang trọng nói:" Năm Vũ Đức thứ năm, triều đình thiết lập tiền cục khai nguyên thông bảo ở Quế Châu. Trăm Trinh Quán thứ hai mươi ba, lập tiền ti ở Từ Châu. Đáng tiếc không lâu sau đều phải bỏ, Vũ Sơ có biết nguyên cớ trong đó không?”
Vân Sơ lắc đầu:" Đúc tiền là đại sự quốc gia, mỗ gia là huyện lệnh nhỏ, không dám hỏi nặng nhẹ trong đó."
Lý Kính Huyền như chẳng nghe thấy lời Vân Sơ, cứ tự mình mình nói:" Tháng ba năm ngoái bỏ cục đúc tiên Quế Châu do ở đó đúc ra một quan tiền thì tốn một quan một trăm hai bảy đồng."
"Ti đúc tiền Từ Châu cũng chẳng khá hơn, đúc một quan tiền, tốn một nghìn ba trăm tám bảy tiền."
"Mỗ gia muốn hỏi quân hầu, nếu Trường An đúc tiền thì liều có thể chuyển thành vụ mua bán có lợi không?”
Vân Sơ cười to:" Thị lang cần gì hao tâm tổn trí như thế, chẳng phải triều đình đã có cách giải quyết rồi à? Ta nghe nói một quan tiền ở Lạc Dương chỉ có bảy tám trăm tiền, triều đình chỉ việc đẩy lỗ cho bách tính là được mà."
Lý Kính Huyền đỏ mặt:" Không đẩy được nữa, nếu không thương cổ sẽ đẩy giá lên cao thêm hai, thậm chí ba thành.”
"Thần Đô có không ít gia tộc lâu đời nền tảng vững chắc, nghe nói người ta đúc tiền tư chẳng bao giờ bị lỗ, vẻn vẹn Vi thị Trường An, người ta có thể khống chế đúc một quan tiền tốn có 750 tiền thôi."
"Tốn kém của quan phủ hơn xa Vị thị, triều đình thành lập cục đúc tiền là phải lập nên cả hệ thống quan viên, những nhiễu tốn kém. Vi thị dùng gia nô bộ khúc, chỉ hao tổn vật liệu, tất nhiêu không so được. Nhưng mỗ thấy quan viên Trường An làm việc nhanh nhẹn hiệu suất, hơn xa nơi khác, nếu quân hầu chỉ đạo đúc tiền, ắt giảm bớt không ít chi phí cho triều đình."
Bất kể Lý Kính Huyền ngon ngọt dụ dỗ thế nào, Vân Sơ không tiếp nhận ý kiến của ông ta.