Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1081 - Q5 - Chương 098: Một Xu Cũng Không Cho

Q5 - Chương 098: Một xu cũng không cho Q5 - Chương 098: Một xu cũng không choQ5 - Chương 098: Một xu cũng không cho

Ý đồ của Lý Kính Huyền rõ ràng, chẳng sợ Vân Sơ nhìn ra, ông ta cố ý lề mề trên đường đi để chuyện nạn dân thêm nghiêm trọng, khi đó y có làm gì cũng là sai, bọn họ nắm lấy điểm yếu của Vân Sơ, nói chuyện gì cũng dễ hơn. Thậm chí bọn họ chuẩn bị trước cả điều kiện với Vân Sơ rồi, như ưu tiên chuẩn bị nhà cửa cho quan viên từ Lạc Dương tới, tạo điều kiện cho họ tham gia hoạt động thương nghiệp béo bở của Trường An.

Điều đó cho thấy, đám Lý Kính Huyền không đặt khổ nạn của nạn dân lên ưu tiên hàng đầu.

Đại Đường từ khi kiến lập tới nay, thiên tai không dứt, nạn dân không dừng, chỉ cần là người làm quan viên vài năm là đều từng xử lý vấn đề nạn dân, càng không thiếu người trải qua sự kiện biến nạn dân chẩn tai thành bạo dân, biến võ về thành bạo loạn.

Dù vấn đề ở bên nào thì bạo dân cũng bị quan phủ xử lý, phản loạn bị phủ binh tiêu diệt.

Nhưng Trường An nay đã khác.

Một tòa thành phát triển hoàn thiện sẽ không vì chuyện bất ngờ mà làm xáo trộn tiết tấu của mình.

Cho dù ngoài thành kia có hơn ba mươi vạn nạn dân cũng không khiến tòa thành bận rộn này có chút trì trệ nào.

Trường An đang là cỗ máy vận hành vô cùng trơn tru, nạn dân bị cỗ máy này nuốt vào, thay bộ quần áo, ăn vài bữa no, khi bước ra ngoài sẽ thành hỏa kế gầy gồ, bộ dạng hơi ngốc nghếch.

Không bao lâu nữa những nạn dân này sẽ thích Trường An, từ đó không nhớ quê nữa, dù sao quê hương trừ ghi lại trong lòng họ ký ức về cái đói, cái lạnh ra thì chẳng có mấy thứ mỹ hảo. Đâu như Trường An, ngay cả đám chân bùn bọn họ cũng có cơm ăn tới no bụng...

Trường An cần người làm việc, thiếu hụt vô cùng lớn, càng giàu có thi nhu cầu với người làm việc càng lớn. Vẻn vẹn phòng thuốc của lão thần tiên đã cần tới tám trăm hỏa kế, nơi đó có dược liệu chất thành núi, cần người cắn nhỏ, nghiền bột, đun thành nước ... Vô số việc để làm.

Xưởng giấy mới là khủng khiếp, lượng nhân công cần có thể nói là bao nhiêu cũng không xuể.

Hiệu suất làm việc của quan phủ trong thành Trường An cực cao, khi đám Lý Kính Huyền thẩm tra sổ sách thì số nạn dân đã được an bài bảy tám phần, tuy nói vẫn còn nạn dân tới Trường An, cơ bản là không đáng là gì nữa.

Vân Sơ xem văn thư an bài nạn dân, xem vô cùng kỹ lưỡng, không thể không cẩn thận đám "khâm sai đại thần" này, họ kỳ thực có hai nhóm, tây đài thị lang Lý Kính Huyền trống giong cờ mờ đi khắp nơi, còn vị Đông đài thị lang Ngụy Đông Thành thì tới giờ chưa thấy bóng dáng đâu. Hẳn là thường phục vi hành, ý đồ tìm kiếm chuyện bất pháp mà Trường An che giấu.

Mất hơn canh giờ sau Vân Sơ mới day huyệt thái dương ngẩng đầu lên:" Vậy là không cần đóng cửa xưởng nấu rượu."

Mễ chủ bạ đã đun sẵn quán quán trà nãy giờ, đợi Vân Sơ dừng tay là đặt chén trà trước mặt y:" Quân hầu, không dám ngừng xưởng nấu rượu, nếu không đám ma men phát điên mất. Huống hồ nay có hơn vạn người dựa vào rượu mưu sinh, đóng cửa xưởng rượu tuy tiết kiệm được lương thực cứu tế nạn dân đấy, nhưng những người dựa vào xưởng rượu kiếm cơm chẳng phải là thành nạn dân sao?"

Vân Sơ nghe giọng điệu hắn là biết được đám người xưởng rượu lo lót rồi, có điều lời hắn nói cũng có lý, tiền thuế thu được từ sản nghiệp rượu rất cao, y cũng tiếc lắm chứ:" Nếu ngươi đã nói giúp đám người xưởng rượu, vậy ngươi phải đảm bảo lương thực cho bọn họ, không được phép dùng tới lương thực trong kho thường bình."

Mễ chủ bạ xoe năm ngón tay vừa ngắn vừa thô ra:" Quân hầu, câu nói đó của thuộc hạ trị giá 5000 quan, tiền đã được thuộc hạ cho vào sổ lớn rồi."

"Còn vè phần lương thực thiếu hụt, thuộc hạ đã hạ lệnh cho những thương nhân lương thực bù vào. Tuy Vị Bắc mất mua, nhưng năm nay Hà Tây lại mưa thuận gió hòa, được mùa lớn, bọn họ vốn sợ giá lương thực sụt giảm, bây giờ không cần lo nữa." "Quân hầu, chúng ta có nên đem số lương thực đó thành chuyện mua bán của quan nha không, nếu nhập vào lượng lớn giá thấp, bán ra giá cao..."

Vân Sơ nhìn vị chủ bạ lúc nào cũng lấm lét như trộm, lắc đầu:" Không tranh lợi với dân, đó là thông lệ mà Trường An luôn tuân thủ, có như thế thương nhân mới có thể làm ăn lớn, thương nhân lớn mạnh, khi chúng ta cần gì, họ cũng có thể cung ứng."

Mễ chủ bạ tiếc nuối vâng lời.

Vân Sơ hừ một tiếng:" Đừng kém cỏi vậy, làm quan ở Trường An ngươi chỉ nhắm tới tiền chỉ thiệt thỏi, đợi ngươi thăng tiến làm chủ quan một vùng, đó không phải chuyện lấy tiền lo lót được."

"Tiền, ta không cấm các ngươi lấy, nhưng phải lấy đàng hoàng, đừng nhận thứ tiền bẩn thỉu, hỏng nhân phẩm, hỏng tiền đồ."

Mễ chủ bạ xấu hổ cúi đầu vâng dạ, có điều lại sán tới gần Vân Sơ thì thâm:" Quân hầu không coi trọng tiền, nhưng thuộc hạ thấy Lý thị lang lại là người thích tiền, khi ông ta tra sổ sách, hai mắt sáng lên. Thuộc hạ thấy ông ta thế nào cũng vòi vĩnh, quân hầu nói nên hiếu kính ông ta bao nhiêu là thích hợp."

Vân Sơ gật gù thông cảm:" Lạc Dương là cái đất nghèo, người ta thấy tiền sáng mắt cũng dễ hiểu thôi, ngươi đi chuẩn bị một gánh thổ sản Trường An ... À thôi, hai gánh đi, tối đa không quá ba."

"Nhưng tiền thì một xu cũng không cho."

Mễ chủ bạ nuốt nước bọt đánh ực:" Một xu cũng không cho ạ?"

Vân Sơ cười nhạt:" Có tiền thì cho thân bằng hảo hữu, không phải để cho đám sói mắt trắng. Vị tộc thúc kia của ngươi bỏ sức không ít, lấy 500 quan lén lút đưa tới phủ của người ta ở Lạc Dương."

"Còn đám Lý Kính Huyền, đưa tiền cho chúng, ta dám khẳng định sẽ có kẻ mang về cho bệ hạ, tố cáo bản quan hối lộ."

Mễ chủ bạ tức giận:" Sao họ có thể vô sỉ như thế?"

"Thời đại thay đổi rồi, loại người gì chẳng có." Không phải là Mễ chủ bạ không hiểu chuyện ấy, nhưng hắn không biết thái độ của Vân Sơ người quyết định vận mệnh của mình thế nào, nói là thỉnh giáo thực tế là thăm dò thượng quan, biết rồi mới dễ làm việc.

Lần chẩn tai nạn dân này thời gian rất ngắn, chỉ vẻn vẹn nửa tháng, sau đó thì chỉ còn cách làm công nuôi người nhà.

Đương nhiên trong số nạn dân mà có gia đình không ai làm công, quan phủ sẽ tiếp tục lo liệu cơm nước tới khi họ tìm được việc mưu sinh.

Cuối cùng còn lại người yếu hoặc nhỏ, sẽ đưa tới phúc thọ viện và mẫn cô viện, vấn đề nạn dân lần này cơ bản kết thúc, không để lại hậu quả gì.
Bình Luận (0)
Comment