Q5 - Chương 127: Không phải Vân Sơ làm.
Q5 - Chương 127: Không phải Vân Sơ làm.Q5 - Chương 127: Không phải Vân Sơ làm.
Đối với một quan viên thành thục mà nói, giết người là thủ đoạn hạ đẳng nhất, vì thế mà vô số thích khách đối đầu với Lý Nghĩa Phù, mục đích chủ yếu là tòng nhân của ông ta, phá hoại xe của ông ta, cản trở hành trình của ông ta, đó mới là mục đích của Ôn Nhu.
Lý Nghĩa Phù buổi sáng xuất phát từ Lạc Dương, đi chưa được nửa ngày trời đã gặp sáu vụ ám sát, cơ hồ mỗi một giây phút đều có người muốn lấy mạng ông ta, cuối cùng không chịu nổi, buổi trưa chạy về Lạc Dương ... khi đó ông ta đi chưa quá 15 dặm.
Một vạn quan tiền có thể mua được vô số thích khách, thân phận đủ loại, là người Thổ Phồn lưu lạc tới Đại Đường, là sĩ nhân do gia đạo đi xuống, không cách nào nuôi gia đình.
Từ vũ nữ tới từ Quy Tư tới thiên kim danh môn ngày nào, bọn họ là phần tử thay đổi nhanh nhất trong xã hội.
Đó là nơi mà ánh sáng thịnh thế không chiếu tới, thịnh thế càng rực rỡ, bóng đen càng lớn.
Lý Trị bây giờ trở nên hơi nặng nề rồi, từ khi phong tật phát tác, thời gian cùng lượng hoạt động của hắn giảm thiểu, càng ít hoạt động càng không có tâm tình, hắn càng không thích cử động nữa.
Đương nhiên con gấu lớn càng béo hơn hắn, cả hai cùng lười nên càng gắn bó.
Buổi sáng mùa thu là thời gian mà Lý Trị thích nhất, tắm trong ánh nắng man mát, Lý Trị thi thoảng cho lê vào miệng gấu lớn, cũng có lúc hắn cắn một miếng.
Thị lực của hắn kém xa trước kia, nhìn xa đã mờ mờ, có điêu dù là phong tật, tăng cân hay thị lực kém, đều chẳng ảnh hưởng tới cái uy của hắn.
Lý Nghĩa Phù quỳ rạp ngoài thảm, đầu dán sát dưới đất, không dám nói một lời.
Trước kia bình thường quan viên gặp hoàng đế không cần dùng đại lễ quỳ bái, chắp tay một cái là được. Bây giờ không được rồi, dù có là tể tướng tôn quý gặp hoàng đế cũng phải quỳ bò ra đất.
Lý Trị cắn một miếng lê rồi cho vào miệng gấu lớn, đợi cho nó nuốt rồi mới lạnh nhạt hỏi:" Nghe nói hôm qua ngươi gặp phải thích khách, nên bỏ dở chuyến đi?"
Lý Nghĩa Phù vội đáp:" Vâng ạ, trong một ngày thần gặp nguy sáu lần."
"Chà chà chà, ngươi phải khiến người ta ghét thế nào mới dứt khoát muốn giết ngươi cho bằng được như thế?"
"Từ khi bệ hạ hạ lệnh thân giám quản Trường An, vi thân thành người ai ai cũng muốn giết."
Lý Trị hỏi:" Vân Sơ rời Trường An rồi chứ?"
"Vâng ạ, người ở Trường An được tham dự thịnh điển đều đã lên đường."
"Thế thì đâu liên quan tới Vân Sơ."
Lý Nghĩa Phù ngẩng đầu lên:" Bệ hạ, thần bắt đầu bị ám sát khi chiếu lệnh tiếp nhận Trường An được phái ra. Như thế trừ Vân Sơ ra, còn ai muốn dồn thần vào chỗ chết được nữa ạ.'
Lý Trị cười xua tay:" Loại người như Vân Sơ, y đã ra tay là một đòn sấm sét khiến ngươi trở tay không kịp, không có chuyện liên miên phái người tới giết ngươi như thế, đã biết ngươi có đề phòng, khả năng thành công không cao mà vẫn hành động, trừ người cùng đường liều mình giết ngươi, không ai làm thế"
"Giả sử Vân Sơ một mực kiếm cớ chưa rời Trường An còn có chút khả năng này, giờ y đi rồi, giết ngươi làm gì nữa?"
"Bao năm qua ngươi đắc tội với không ít người, cẩn thận làm việc đi."
Lời của Lý Trị làm Lý Nghĩa Phù cả kinh, ý tứ hoàng đế rõ ràng, Vân Sơ mà muốn giết ông ta, y không thiếu người trong quân liều mạng vì y, đã ra tay là dồn ngay ông ta vào chỗ chết.
Không có chuyện phái thích khách giả trang thành mã phu, người qua đường giết ông ta.
Y nhất định mai phục giáp sĩ trong rừng, bắn mưa tên, sau đó ùn ùn kéo ra giết sạch chó gà không tha.
Suy nghĩ của hoàng đế rõ ràng không ổn.
Lý Trị vất vả đứng dậy, đặt tay lên vai Lý Nghĩa Phù:" Vân Sơ cường đại hơn ngươi nghĩ nhiều, chẳng qua y đặt hết tâm tư vào thành Trường An, không tranh quyền đoạt lợi với các ngươi. Đó là vận may của các ngươi, cũng là vận may của trẫm."
"Lý Kính Huyền, Ngụy Đông Thành trở về nói, Vân Sơ chí xưa không đổi, Trường An chỉ bách tính giàu có hơn, quan phủ giàu có hơn, còn y vẫn sống trong căn nhà nhỏ khi mới tới Trường An, ruộng đất không thêm mảnh nào, gia nhân đều là người cũ, dù ăn tới béo tới lười, y cũng không đuổi đi, mọi tâm huyết đặt cả vào Trường An."
"Đi đi, kiếm thêm hộ vệ, sớm ngày rời Lạc Dương, đi xem Trường An của trẫm rốt cuộc đã giàu tới mức nào."
Lý Nghĩa Phù còn có lời muốn nói, nhưng thấy hoàng đế đã ngồi xuống, mệt mỏi tựa hồ muốn ngủ, không nói ra nghi hoặc trong lòng, chắp tay đi lùi khỏi Tử Vi cung.
Lý Trị chợp mắt nghỉ ngơi chừng một tuân hương, hỏi Tả Xuân luôn đứng cách không xa:" Vì sao Lý Nghĩa Phù bị ám sát?"
Tả Xuân chắp tay:" Bẩm bệ hạ, có người ở hành hội Lạc dương treo thưởng một vạn quan tiền lấy mạng Lý Nghĩa Phù. Có điều treo giải này khác bình thường, dù không giết được Lý Nghĩa Phù, chỉ làm bị thương cũng có tiền."
"Lão nô nghĩ..."
Lý Trị cắt lời:" Biết lĩnh tiền ở đâu thì có thể tiếp tục truy theo phải không? Nếu được thì làm."
Tả xuân rùng mình, ông ta không ngờ tới hoàng đế lại muốn dùng cách đó.
Phải biết rằng Lý Nghĩa Phù là tể tướng Đại Đường, nhậm chức trung thư thị lang, đồng trung thư môn hạ tam phẩm, Quảng Bình huyện hầu.
Vì tra thích khách mà xuống đao với người tôn quý vậy sao?
Lý Trị thấy Tả Xuân do dự, hỏi:" Ngươi lo cái gì?"
Tả Xuân bò ra đất:" Lão nô đang nghĩ làm sao thực hiện lời bệ hạ." “Trước kia ngươi không nghĩ." Lý Trị lạnh nhạt nói:
Tả Xuân vội dập đầu:" Xin bệ hạ thương xót."
Lý Trị cho hai tay vào ống tay áo, nhìn Mang Sơn đẳng xa, thở dài:" Ngươi già rồi, ở lại trong cung dưỡng lão đi, tiến cử cho trẫm một người thay thế ngươi."
Tả Xuân muốn tiến cử đô đốc hai vùng Lạc Dương, Trường An, nhưng lời ra tới miệng đổi thành hoạn quan Thụy Xuân đứng ở phía bên kia Tử Vi Điện.
Lý Trị gọi trung niên hoạn quan đó tới, nói:" Sư phụ ngươi tiến cử ngươi làm đại đô đốc Bách ky ti, ngươi có làm được không?"
Thụy Xuân nhíu mày nhìn Tả Xuân quỳ dưới đất:" Nguyện lấy cái chết báo đáp bệ hạ."
Lý Trị gật gù nói vài câu tán thưởng rôi về chỗ gấu lớn ngủ, dựa đầu vào cổ nó, lần nữa nhắm mắt lại.
Thụy Xuân đứng dậy đi tới bên Tả Xuân, từ từ rút đao ra:" Đồ nhi tiễn sư phụ một đoạn."
Tả Xuân muốn tranh luận vài câu, nhưng nhớ tới Hán vương Lý Nguyên Cảnh, Ngô vương Lý Khác, Ba Lăng công chúa bị mình giám thị tới tự sát, nhớ tới hoàng hậu và Tiêu thục phi được mình giám sát đốt thành tro, nghĩ tới lời nguyền rủa của Trường Tôn Vô Ky với hoàng đế trước khi chết.
Ông ta vươn cổ ra cúi đầu xuống.
Võ công của Thụy Xuân rất cao, đao nhanh như chớp, đầu của Tả Xuân chưa rơi xuống đất đã dùng túi chùm lấy, còn một hoạn quan khác lấy giấy dâu rất dày phủ lại cổ đút, nên không có bao máu chảy ra.
Con gấu lớn vẫn ngửi thấy mùi máu, mũi hít hít ngửi ngửi, bị Lý Trị tát một cái vào mũi liền ngoan ngoãn nằm xuống, còn hiến cái bụng mềm mềm của mình ra, để Lý Trị dựa vào thoải mái hơn.
Lý Trị đã ngủ rồi, tuy luôn có lá hòe rụng lên người hắn, nhưng không ai dám tới đắp chăn cho hắn. May mà thân thể con gấu lớn rất ấm áp, cũng rất to, che chắn cho Lý Trị khỏi gió se lạnh của mùa thu.