Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1111 - Q5 - Chương 128: Chính Là Vân Sơ Làm Đấy.

Q5 - Chương 128: Chính là Vân Sơ làm đấy. Q5 - Chương 128: Chính là Vân Sơ làm đấy.Q5 - Chương 128: Chính là Vân Sơ làm đấy.

Nửa canh giờ sau Lý Hoằng biết tin Tả Xuân chết, hắn chỉ ngớ ra một chút rồi tiếp tục đợi thái y chẩn mạch cho Bùi Uyển Oánh. Thời gian quan thân thể Bùi Uyển Oánh khô nóng, lòng bàn chân bàn tay ẩm, khó ngủ, tựa hồ có dấu hiệu mang thai.

Thái y rời tay khỏi cổ tay Bùi Uyển Oánh, nghĩ chốc lát mới nói:" Bẩm thái tử, thái tử phi chỉ bị tỳ vị mất cân bằng, không phải mang thai."

"Cô vương biết rồi."

Tiên thái y đi rồi, Lý Hoằng nói với Bùi Uyển Oánh đang hết sức thất vọng:" Thế cũng tốt, có thai rồi thì nàng không thể đi Thái Sơn được."

"Thiếp thà lần này không đi."

"Đi nhiều, nghe nhiều, thấy nhiều luôn tốt."

Bùi Uyển Oánh thủ thỉ:" Thiếp chờ ngày điện hạ phong thiện Thái Sơn."

"Ta sẽ không làm chuyện ấy đâu, tốn kém vô ích thôi." Lý Hoằng nói rồi đỡ nàng nằm xuống, vuốt má nói:" Nghỉ ngơi cho tốt, ta còn phải xử lý vài việc."

Nhìn Lý Hoằng rời đi, Bùi Uyển Oánh rất muốn gọi lại, cuối cùng lại thôi. Đó là một trượng phu gân như hoàn mỹ, anh tuấn, ôn nhu, chu đáo, trừ không yêu nàng ra thì không chê trách được qì.

Hứa Kính Tông gần đây bị phong hàn, ông ta nhốt mình trong căn phòng kín mít, không gặp ai hết.

Lý Hoằng tới nơi mở cửa sổ ra, nói với Hứa Kính Tông nằm chùm chăn trên giường:" Giữ phòng thông gió, sáng sủa, uống nhiều nước ấm mới là cách chữa phong hàn tốt nhất."

"Tôn thần tiên nói."

Hứa Kính Tông được tiểu thiếp đỡ ngồi dậy, ho mấy tiếng:" Thế thì phải nghe theo thôi, thời gian qua thần tĩnh dưỡng trong phòng, không biết bên ngoài có chuyện náo nhiệt gì rồi?" Lý Hoằng kéo cái ghế tới gần cửa sổ ngồi xuống:" Lý Nghĩa Phù xuất hành tới Trường An, liền một ngày bị ám sát sáu lần, phải quay về Lạc Dương."

Hứa Kính Tông chẳng cần suy nghĩ nói ngay:" Vân Sơ làm đấy."

Lý Hoằng không tán đồng lời này, hắn suy nghĩ giống Lý Trị:" Nếu là sư phụ làm thì lúc này ta đã tham gia tang lễ của Lý Nghĩa Phù rồi."

Hứa Kính Tông mệt nhọc lắc đầu:" Không cần nhìn phương thức ra tay thế nào, ai hưởng lợi lớn nhất thì người đó có hiềm nghi lớn nhất, cho nên nhất định là y làm, không ai vào đây cả."

"Lý Nghĩa Phù vẫn sống, sư phụ ta đâu được lợi gì?"

"Thái tử chớ quên, Lý Nghĩa Phù chỉ là tạm quyền thôi, tính ra từ tám tới mười tháng, chỉ cần bình an qua được thời gian này là y thắng. Giết Lý Nhĩa Phù chỉ làm hoàng đế, hoàng hậu nổi giận, khi đó không cần biết có phải y làm không, y có hiềm nghỉ ít nhất phải đình chức chờ điều tra, bởi vậy mà không giết mới là trí tuệ."

Lý Hoằng nghe vậy cũng suy ngẫm.

Hứa Kính Tông lại nói:" Điện hạ, nữ tế của Lý Kính Huyền nay nhậm chức ở Trường An, tuy là tiểu lại nhỏ nhất, nhưng Vân Sơ không an bài cụ thể, mà để hắn đi từ dưới lên. Chuyện này không phải tâm hường đâu, có thẻ nói là tận tình dẫn dắt rồi đấy."

"Thần biết, bệ hạ cũng biết, cho nên ở chuyện đối phó với Vân Sơ, Lý Kính Huyền không đáng tin nữa."

"Có điều đây cũng là cơ hội, Vân Sơ đã mở cửa quan trường Trường An rồi, nên phái người của Đông cung tới."

Lý Hoằng xua tay:" Không cần, người ở đó cô vương cũng điều khiển được. Ta tới đây không phải vì việc này, ba khắc trước, phụ hoàng đã giết Tả Xuân."

Hứa Kính Tông lật chăn ra, ngồi thẳng dậy, thần sắc khẩn trương:" Điện hạ đừng nói đùa."

"Đầu một nơi thân một nẻo rồi."

"Xin điện hạ cho biết chỉ tiết." Lý Hoằng nói:" Phụ hoàng ta muốn Tả Xuân phái người ám sát Lý Nghĩa Phù, từ đó lấy tiền treo giải, điều tra kẻ phía sau treo thưởng giết Lý Nghĩa Phù. Tả Xuân chỉ do dự một chút đã bị chặt đầu."

Hứa Kính Tông tái mặt, đừng thấy hoàng đế xưa nay luôn dung túng Lý Nghĩa Phù, hắn là tâm phúc của hoàng hậu, dung túng bao nhiêu cũng là kiêng ky bấy nhiêu:" Xin điện hạ chặt đứt mọi liên quan tới Lý Nghĩa Phù."

Lý Hoằng nói:" Không vội, mười ngày nữa sư phụ sẽ tới Lạc Dương, lúc đó hãng tính."

Hứa Kính Tông cương quyết nói:" Điện hạ, bất kể thế nào cứ chặt đứt mọi giao dịch giữa chúng ta và Lý Nghĩa Phù trước rồi tính sau. Lão thần lo, làm muộn sẽ khiến bệ hạ bất mãn."

"Điện hạ là thái tử, ngàn vạn lần đừng để vì nhỏ mất lớn, tương lai cả thiên hạ là của điện hạ, tội gì chứ?"

Lý Hoằng do dự một chút, lòng vẫn tiếc lắm:" Được, vậy thì làm như khanh gia nói đi, cần bỏ thì bỏ, dù sao ta còn trẻ, vẫn con thời gian bố trí lại.

Hứa Kính Tông thở phào:" Điện hạ, còn chuyện nữa, lần này điện hạ đi phong điện, tốt nhất nên ở trong quân doanh của Vân Sơ, chớ tùy tiện rời đi."

Lý Hoằng ngẩn người:" Chuyện này lại là vì sao?"

Hứa Kính Tông ra cửa sổ nhìn lá hòe rụng:" Không biết, nhưng lão thần bất an, rất bất an..."

Lý Nghĩa Phù vừa Tử Vi Cung đi ra, lại từ cung đạo chuyển tới đường lớn, trong lòng mang nặng suy tư, đột nhiên một chiếc xe trâu chở cỏ khô ầm ầm lao tới, đuôi trâu bốc cháy, cỏ khô trâu kéo cũng cháy bừng bừng. Con trâu điên cuồng kéo theo quả cầu lửa lớn đâm về hướng Lý Nghĩa Phù.

Lần thứ bảy rồi, Lý Nghĩa Phù chẳng kinh hoàng nữa, hộ vệ của ông ta kéo ngay xe ngựa chắn đường, chém đứt dây cho con ngựa kéo xe sợ hãi chạy trước.

Con ngựa vừa chạy, con trâu điên kia mang theo quả cầu lửa xô uỳnh vào xe ngựa, con trâu điên vừa khựng lại, hộ vệ tuốt đao người đâm cổ, người chém chân, con trâu lửa gục xuống cách xe ngựa của Lý Nghĩa Phù có mười bước.

Lý Nghĩa Phù vén rèm xe lên, nhìn chiếc xe trâu vẫn cháy rừng rực, hỏi thủ lĩnh hộ vệ:" Không bắt được tặc nhân à?"

Thủ lĩnh hộ vệ nhìn khắp nơi tìm kẻ khả nghi, nhưng không phát hiện gì, phái người đi tra hỏi bách tính gần đó, bẩm báo:" Lang quân, xem chừng sẽ không có kết quả đâu."

Lý Nghĩa Phù không giận:" Nếu vậy chúng ta quay về hoàng thành, sau này nghỉ ngơi trong quan thự."

"Lang quân, nếu vào trong hoàng thành thì lão nô không cách nào dẫn người bảo vệ được. Hơn nữa cơm nước trong đó, lão nô chẳng thể kiểm soát hay kén chọn, khả năng xảy ra chuyện càng lớn."

"Ngươi thấy hoàng thành cũng không yên ổn à?"

"Cho tới giờ người hành thích lang quân thân phận rất phức tạp, có vũ cơ, trù nương, người bất lương, thương cổ, còn có cả người Thổ Cốc Hồn. Nếu có cả tạp dịch cũng có gì lạ đâu."

Lý Nghĩa Phù lần nữa nhìn con trâu điên:" Chúng ta nên mau mau rời Lạc Dương, tới Trường An."

Thủ lĩnh hộ vệ kiến nghị:" Với tình thế hiện giờ ở quân doanh là tốt nhất."

Lý Nghĩa Phù xua tay:" Sai rồi, ai cũng nghĩ Vân Sơ có thù oán với quân đội, kỳ thực nói đúng ra y chỉ có va chạm với tướng lĩnh trong quân, còn với binh sĩ bình thường, tiếng tăm của y cực tốt. Phủ binh Hà Lạc chỉ mong được điều tới Trường An nhậm chức, nên trong quân cũng không yên đâu."

"Lang quân biết Vân Sơ muốn hại mình, vì sao không bấm tẩu bệ hạ?"

"Bẩm tấu rồi, nhưng bệ hạ không tin, hay nói cách khác bệ hạ không muốn tin. Cửu Lang, chúng ta phiền toái to rồi."

Thủ lĩnh hộ vệ không hiểu:" Lang quân thân ở chức tể tướng, thánh sủng rất cao, hoàng hậu càng tin tưởng lang quân, nhiều năm qua, phàm chuyện lang quân tấu lên, đều cho phép kia mà."

Lý Nghĩa phù cười thảm:" Ngươi không hiểu đâu, nếu ngươi thấy hoàng thành không phải chốn an toàn thì chúng ta về phủ đi."

Lúc này người bất lương đã dọn đường, mang đống có khô bốc cháy đi, xe ngựa của Lý Nghĩa Phù được hộ vệ vây quanh tiếp tục lên đường. Khi đi ngang qua con trâu điên lớn chết thảm, mắt mở to, Lý Nghĩ Phù bỗng dưng thương cảm.
Bình Luận (0)
Comment