Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1112 - Q5 - Chương 129: Rốt Cuộc Chủ Thượng Là Ai?

Q5 - Chương 129: Rốt cuộc chủ thượng là ai? Q5 - Chương 129: Rốt cuộc chủ thượng là ai?Q5 - Chương 129: Rốt cuộc chủ thượng là ai?

Một tráng hán hắc y đi qua phường Bình An, vừa đi vừa nhìn quanh quất, như muốn tìm kiếm dấu hiệu nào đó ở trên tường, cứ đi một lúc lại dừng, cuối cùng tới một ngõ nhỏ, dừng lại nhìn quanh quất trước hiệu đồ trúc nho nhỏ ở phường Khai Minh, quan sát một phen một phen rồi vào hiệu.

Chường quầy niềm nở tiếp đón:" Khách quan có nhu cầu gì, tiểu điếm đều có thể đáp ứng."

Tráng hán lấy trong lòng ra một đồng tiền mai hoa đưa chưởng quầy:" Chuyện làm rồi, không thành công, theo ước định trước đó, thanh toán đi."

Chưởng quầy nhận lấy đồng tiền bên trên hình lầu các, nghi hoặc hỏi:" Cái gì đây?"

Tráng hán trầm giọng:" Ngươi không nhận ra thứ này à?"

Chưởng quầy hoang mang chẳng hiểu ra làm sao:" Khách nhân hẳn là biết, hiện tự ý đúc tiền mai hoa đã không có giá trị nữa. Tiểu nhân hiệu nhỏ, đồng bạc đều thu cả, nhưng không trả được giá cao đâu."

Tráng hán thấy chưởng quầy đáp đầu chẳng dính tới đuôi, giật ngay đồng tiền lại, xoay người đi luôn mà không giải thích gì.

Vừa ra tới ngoài liền nhìn thấy hán tử bán giày cỏ cười với mình, tên đó dáng vẻ rất bình tường, quán chỉ là hai cái gánh đặt bừa ở đó, không giống người hắn muốn tìm lắm. Nhưng ký hiệu gần nhất dừng ở đây, mà quanh đó chỉ có tên mặt trắng trông như luyến đồng, một bà cụ đang ôm chổi dựa vào tường, mãi chẳng thấy động đậy, có khi chết queo rồi cũng nên.

Tráng hán do dự một chút liền xòe đồng tiền mai hỏa ra trước mặt người bán giày cỏ.

Người bán giày cỏ lấy tiền, cười khen:" Trâu lửa phá địch xem như là vụ ám sát có sáng tạo nhất rồi, đáng tiếc có xe ngựa chắn mất, nếu không tặc nhân không chết cũng trọng thương."

"Chuyện không thành, rốt cuộc là bất đắc dĩ thôi, trâu, xe trâu, cỏ, tính ngươi 8 quan, tiền mạo hiểm tính bảy quan, tổng cộng 15 quan, được chưa?"

Tráng hán nhìn cái quán bán giày cỏ đơn sơ nghèo khó, không tin đối phương lấy ra được mười lăm quan.

Trong khi hắn đang do dự thì người bán giày lấy trong ống tay áo ra một xâu tiền vàng, đặt vào tay hắn:" Một đồng tiền vàng một quan đấy."

Tráng hán nhận tiền nhìn quanh.

Người bán giày cỏ nói:" Không cần nhìn nữa, đồng bọn của ngươi ở Đại lý tự trúng kế bị dụ khỏi nơi này rồi, chỉ còn một mình ngươi thôi."

Tráng hán cả kinh, cong lưng định rút đao ra, người bán giày xua tay:" Đây là chuyện làm ăn của Thanh Y Lâu, chỉ cần ngươi làm theo ước hẹn là thu được tiền, còn về phần ngươi có phải người quan phủ hay không không quan trọng, bọn ta chỉ nhìn vào kết quả."

"Huynh đệ, nhìn tuổi ngươi cũng phải bốn mươi rồi hả?"

Hắc y tráng hán cảnh giác:" Ngươi muốn gì?"

"Chớ sợ, chớ sợ, ta chỉ thấy ngươi y phục cũ kỹ, giày đã món đế, gia cảnh hẳn không tốt. Bổng lộc của Đại lý tự hẳn là không đủ đẻ ngươi nuôi một nhà tám khẩu đúng không?"

Tráng hán mồ hôi lấm tấm, người bàn giày cỏ lại đặt tiền mai hoa vào tay hắn:" Vụ làm ăn đầu tiên đã thành, lần sau tiếp tục."

Tráng hán rất muốn xông lên bắt tên bán giày cỏ, cuối cùng vẫn không động đậy, trơ mắt nhìn người ta dọn quán gánh đi.

Đợi người Đại lý tự bị đánh lạc hướng tìm được tráng hán thì chuyện đã xong xuôi rồi, hắn lắc đầu với bộ đầu.

Bộ đầu hỏi:" Chúng không trả tiền à?"

Tráng hán lấy ta mười đồng tiền vàng:" Không tìm thấy tặc nhân, trong lòng tiểu nhân chẳng hiểu từ khi nào có thêm mười quan tiền."

Bộ đầu ước lượng số vàng trong tay:" Lỗ rồi, theo giá thị trường thì phải trả mười một đồng. Có điều người ta xem như cũng giữ chữ tín, cứ nghĩ là chuyện bâng quơ, vậy mà có tiền thật."

"Đáng tiếc, chúng ta là quan chứ không phải tặc, nếu không vụ làm ăn này cũng được đấy."

"Lão Tô, nếu chúng ta trả tiền thì chúng ta cứ tiếp tục, cho tới khi chúng để lộ ra manh mối, ta không tin chúng có thể giữ bí mật được mãi."

"Thế nhưng không được làm tể tướng bị thương."

Tráng hán chính là Lão Tô, hắn hiểu ý bộ đầu, từ khi triều đình chuyển tới Lạc Dương, vật giá nơi này tăng vọt, đám huynh đệ họ ai nấy sống khổ cực song miễn cưỡng duy trì được, bây giờ thì bữa đói bữa no.

Có vụ làm ăn kiếm được tiền thế này, lại có cớ đàng hoàng, tội gì không tranh thủ làm vài lần.

Người Đại lý tự đi rồi, người trẻ tuổi bộ dạng có vẻ là hỏa phu vì thiếu ngủ mà lờ đờ đứng làm mấy động tác tỉnh ngủ cách đó không xa rẽ vào một viện tử.

Tiết Trường phong gảy bàn tính, hắn đang học thứ thú vị này, chưa nói tới tính hữu dụng, nghe tiếng con tính và vào nhau cũng rất thú vị:" Hai ngày chín vụ ám sát, chết sáu, bị bắt sống ba, chạy thoát bốn. Hộ vệ của Lý Nghĩa Phù cũng khá đấy."

Bọn họ chỉ có tư cách sử dụng một vạn quan tiền, hai ngày đã tiêu gần ba trăm, Ân Nhị Hổ bất mãn:" Ngươi tiêu pha hào phóng như thế không duy trì được bao lâu đâu."

"Có phải tiền của ngươi đâu, để ý làm gì?"

"Tiền của chủ thượng không phải do gió thổi tới, ta không cho ngươi tiêu pha như thế." Ân Nhị Hổ nổi giận:

Tiết Trường Phong cười xoa dịu:" Mỗi đồng tiêu ra hôm nay sẽ được báo đáp gấp trăm."

"Tiền là của chủ thượng, kiếm được bao nhiêu cũng là của chủ thượng, ta và ngươi chỉ được lấy hai phân lợi trong đó." Ân Nhị Hổ nói dứt khoát:

Tiết Trường Phong bực dọc ném bàn tính sang bên:" Mãnh hổ mà bị trói chân thì làm sao tiếu ngạo sơn lâm."

Ân Nhị Hổ nhíu mày:" Tiết Trường Phong, cái Thanh Y Lâu này là do ta giúp ngươi cầu xin chủ thượng mới được lập nên. Ở chỗ chủ thượng, quy củ là lớn nhất, nếu ngươi thấy bị trói buộc chân tay ngươi có thể đi."

"Ai nói ta định đi." Tiết Trường Phong không thoải mái:" Nhưng thế này khác gì muốn ngựa chạy mà không cho ngựa ăn đâu."

"Ngươi phải tự hiểu, Thanh Y Lâu là một tổ chức bất pháp, tính nguy hại cao, không thể không đeo gông cùm trên đó."

"Nhưng làm thế thì nhiều chuyện không thể giúp được chủ thượng."

Ân Nhị Hổ nghiêm khắc nói:" Ngươi phải khống chế hành vi của mình, nhưng vẫn phải hoàn thanh công việc của chủ thượng. Nếu không chủ thượng cần Thanh Y Lâu làm gì, cần thứ phế vật như ngươi làm gì?"

"Còn nữa ở trước mặt chủ thượng, chớ bày ra cái trò tướng ở ngoài có lệnh không cần nghe, chủ thượng không cho phép chuyện đó. Cho nên dù ngươi làm theo lệnh mà thất bại còn hơn là mang về cho chủ thượng thành công bất ngờ."

Tiết Trường Phong càng nghe càng thấy xa lạ, không hề giống chủ thượng hắn biết:" Rốt cuộc chủ thượng của chúng ta là ai? Không phải Vân thị Trường An sao? Ngươi không phải là một chưởng quầy của Nhà ăn lớn phường Tấn Xương sao?"

Ân Nhị Hổ vỗ vai Tiết Trường Phong:" Đừng suy nghĩ nhiều, mệt lắm, làm việc đi, đừng để Lý Nghĩa Phù thuận lợi tới được Trường An."
Bình Luận (0)
Comment