Q5 - Chương 130: Một quân cờ bỏ.
Q5 - Chương 130: Một quân cờ bỏ.Q5 - Chương 130: Một quân cờ bỏ.
Xe ngựa của Lý Nghĩa Phù đi rất chậm, đám hộ vệ cẩn thận ngăn cản bất kỳ người đi đường nào tới gần, đến khi trời sắp tối mới an toàn về được phủ ở Lạc Dương.
Vào hậu trạch, ông ta không đi tìm thê tử Triệu thị, mà tới một viện lạc lẻ loi ở nơi vắng vẻ.
Thuần Vu thị đặt bút xuống, đi ra nghênh đón, Lý Nghĩ Phù nóng vội hỏi trước:" Thần văn đã dùng được chưa?"
Trong phòng đâu đâu cũng thấy mai rùa, long cốt, Thuần Vũ thị khẽ lắc đầu:" Càng nghiên cứu sâu thì sơ hở càng nhiều, đây không phải chuyện có thể thành công tức thời."
Lý Nghĩa Phù nóng ruột đi vòng quanh:" Ta có cảm giác đại nạn giáng xuống, nếu nàng không thể dùng thần văn viết chiếu tế trời cho bệ hạ khi phong thiện Thái Sơ, ta sợ khó thoát đại nạn."
Thuần Vu thị thở dài:" Nay dù là gia phó trong nhà cũng có quan vị, không cần nói tới con cháu trong nhà chiếm cứ nhiều vị trí thanh quý, thiếp nghĩ, lang quân phải thỏa mãn rồi chứ?"
"Không ngờ năm ngoài lang quân di dời xương cốt a gia tới bên Vĩnh Khang lăng, nếu lặng lẽ mà làm đã đành, lang quân lại huy động dân phu bảy huyện xây dựng mộ phần cho a gia."
"Điều làm thiếp không hiểu nhất là lang quân vì chuyện này mà ra sức vơ vét tiền tài, đội ngũ tặng lễ kéo dài mười dặm."
"Lang quân, cách làm này của chàng không phải chỉ hận mình không được chết sao?"
Lý Nghĩa Phù đỏ mặt tía vung tay tát chát vào mặt Thuần Vu thị, rống lên:" Một con tiện tỳ mà thôi cũng dám bình luận đại trượng phu à?”
Đánh xong không thèm nhìn Thuần Vu thị hộc máu ngã dưới đất, phất tay áo bỏ đi, lửa giận không giảm mà còn ngùn ngụt cháy. Thuần Vu thị đợi Lý Nghĩa Phù đi rồi mới bò dậy, xoa gò má bị đánh tới đỏ rát. Một nha hoàn lặng lẽ đi tới nói nhỏ:" Lang quân đi rồi ạ."
Thuần Vu thị vừa rên rỉ kêu đau vừa nói với nha hoàn:" Người ta muốn ngươi liên hệ đã liên hệ được chưa?”
Nha hoàn do dự:" Phu nhân, chúng ta thực sự sẽ dời khỏi phủ quận công à?"
"Nơi này sụp đổ trong sớm tối, không thể che mưa chắn gió cho chúng ta nữa rồi."
Nha hoàn từ nhỏ theo bên Thuần Vu thị, một lòng trung thành, thấy phu nhân đã quyết thì gật đầu:" Nô tỳ đã tìm kiếu tiêu sư có tiếng nhất ở hành hội, họ nói đi An Dương chỉ có 700 dặm, cơ bản toàn quan đạo, đạo tặc không nhiều, nếu hành trang gọn nhẹ thì năm ngày là tới."
Nếu tới được An Dương thì chủ phó bọn họ sẽ bình an, mấy năm qua Thuần Vu thị cũng có chút tích góp, sau này có thể yên tâm nghiên cứu long cốt rồi.
Mặc dù thanh danh Thuần Vu thị không tốt, nhưng bản lĩnh của nàng là thứ không thể bị vấy bẩn, chỉ cần nghiên cứu thành, nàng tin vẫn được vạn người kính ngưỡng, phục hưng danh vọng gia tộc.
Nha hoàn lấy thuốc mỡ, cẩn thận xoa lên vết ban tay trên mặt Thuần Vu thị:" Chỗ quận công phải làm sao?"
Thuần Vu thị mỉm cười:" Không sao, đây là chút tâm ý cuối cùng của ta với ông ta."
"Năm xưa ông ta cứu ta khỏi nhà lao, chẳng qua vi say mê nhan sắc của ta, nay sắc giảm tình suy, ta không còn gì để ông ta thương nhớ, đi là tốt nhất."
"Ta không muốn thấy cảnh ông ta bị chém cả nhà, ông ấy không nghe lời khuyên của ta thì cũng chịu."
Ba ngày sau.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Thuần Vu thị lấy cớ đi khám răng, sau đó biến mất.
Lý Nghĩa Phù biết tin Thuần Vu thị mất tích thì điên cuồng sai gia phó tìm kiếm, kết quả hai mươi sáu gia phó ra ngoài tìm chỉ còn ba người về. Hai mươi ba người khác cũng biến mất ở Lạc Dương mênh mông.
Cùng ngày hôm đó, trưởng tử của Lý Nghĩa Phù bị người ta chặt đầu giữa chợ.
Lý Nghĩa Phù sụp đổ, không còn tâm tư gì tìm kiếm tiểu thiếp bỏ trốn nữa.
Trong Chiêu Dương điện, Vũ Mị nghe Lý Nghĩa Phù khóc lóc, không nói gì cả, hồi lâu mới phất tay bảo ông ta lui.
Trong mắt nàng, phiền toái của Lý Nghĩa Phù không phải ở vụ ám sát vớ vẩn kia, mà là đàn hặc trên triều, thế nhưng Lý Nghĩa Phù đánh mất sáng suốt, chú ý sai trọng tâm rồi.
Đúng thế, Lý Nghĩa Phù bị tào tham quân Dương Hành Dĩ đàn hặc ông ta nhận của cháu Trần Giảo Kim là Trần Duyên Niên 700 quan, giao cho chức vị trọng yếu là Trường Hà tỉ tân giám.
Thực ra chuyện mua bán quan tước lục phẩm so với những chuyện Lý Nghĩa Phù từng làm chẳng là cái gì, trước kia dù chuyện thăng tiến, phế truất của quan viên tứ phẩm, ngũ phẩm, ông ta cũng dám can dự.
Từ khi ngự sử Đỗ Chính Luân vì đàn hặc Lý Nghĩa Phù gặp kết quả thê thảm, ngự sử ngôn quan toàn triều nhìn thấy hết, nhưng họ không dám đàn hặc, nhưng không có nghĩa bọn họ chịu thua, bọn họ đợi...
Và bây giờ một viên quan lục phẩm nhảy ra đàn hặc tể tướng đương triều đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Chuyện Vân Sơ một tay che trời ở Trường An khiến Vũ Mị bất mãn lâu rồi, rõ ràng là một nơi yếu địa như vậy mà nàng không cách nào nhúng tay vào, quyền lực của nàng ở đó gần như là khoảng trống, khiến Vũ Mị không chấp nhận được.
Lần trước chỉ đưa vài người vào thôi, không hẳn có mục đích gì, không phải người của nàng, vậy mã toàn bộ kết cục thê thảm, đánh giá hạ hạ không dùng được, sĩ đồ ba người đó coi như chấm dứt.
Lần này Vũ Mị phái nhân vật trọng lượng như Lý Nghĩa Phù đi chính là để Vân Sơ thấy rõ quyết tâm của nàng, ép y phải đưa ra lựa chọn, chuyện lần nữa nằm ngoài suy tính của nàng. Vân Sơ sẽ không giết Lý Nghĩa Phù đây là điều Vũ Mị dám chắc, nhưng nàng không ngờ tới y dùng thủ đoạn vô lại nhất ngăn cản Lý Nghĩa Phù tới Trường An. Chuyện này dẫn tới hậu quả gì, gây nhiễu, gây hoang mang rời bên cạnh Lý Nghĩa Phù, hay dồn ép ông ta tới mức loạn thần? Tạo điều kiện cho người khác thừa lúc nước đục ra tay với Lý Nghĩa Phù?
Cuồng phong nổi lên lúc thanh bình, tên Vân Sơ này ngày một khó chơi rồi.
Một kẻ quen dùng trường thương tung hoành vô địch trên chiến trường, một kẻ dám một mình một ngựa tiến vào vòng vây địch chứng minh chân thành của mình đánh đổi được lòng tin tổng đốc Đại Thực, vì ngăn cản Tiết Nhân Quý tàn sát ở Trường An mà chém chết cả phủ binh làm theo ý chỉ. Một kiêu hùng như thế, vậy mà bây giờ lại dùng thủ đoạn kim thêu hoa đám người rồi.
Lý Nghĩa Phù nhìn có vẻ rất quan trọng, thế nhưng với Vũ Mi, quân cờ này nàng đã dùng quá lâu, ông ta gây quá nhiều ân oán, ân oán đó cũng tạo thành áp lực cho nàng.
Tới lúc đưa ra để thiên hạ tiết hận rồi.
Bởi vậy đưa Lý Nghĩa Phù tới Trường An, thành hay không thành với Vũ Mị cũng tốt, nếu Vân Sơ thua, nàng có thể thẩm thấu thế lực vào Trường An, nếu Vân Sơ thắng, y đấu với Lý Nghĩa Phù cũng sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà y lại dùng thủ đoạn như thế, y không sứt mẻ gì hết, chỉ ném Lý Nghĩa Phu ra cho bầy sói cắn.
Gặp Lý Nghĩa Phù xong, Vũ Mị nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm kim lên thêu Sơn hà xã tắc đồ.
Làm việc cùng nàng có ba mươi lăm tú nương, nhưng thêu năm chữ vàng Sơn hà xã tắc đồ chỉ có thể do nàng làm.