Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1114 - Q5 - Chướng 131: Xem Ai Điên Trước.

Q5 - Chướng 131: Xem ai điên trước. Q5 - Chướng 131: Xem ai điên trước.Q5 - Chướng 131: Xem ai điên trước.

Đứng trong đám đông, Lý Nghĩa Phù nhìn sáu thanh trường thương đâm xuyên qua xe ngựa của mình, máu của thân tùy nhỏ tí tách qua khe hở xe ngựa, đủ biết thân tùy đó đã chết tới không thể chết thêm được rồi.

Mặt mày đen đúa, lại còn mang bộ râu xôm, người Lý Nghĩa Phù tuy đã cải trang, khó lòng nhận ra được vẫn sợ tới lảo đảo, được Cửu Lang dìu rời khỏi hiện trường.

Mấy ngày nay vì chuyện thừa tướng gặp phải thích khách mà toàn thành canh phòng hết sức chặt chẽ, người bất lương, kim ngô vệ xuất hiện ở khắp nơi, cảnh giác nhìn mỗi người qua lại. Vậy mà vẫn xảy ra sự cố, hơn nữa sự kiện càng thăng cấp, hành vi của sát thủ ngày càng táo tợn, càng tanh máu.

Đây đã không còn là chuyện cá nhân của Lý Nghĩa Phù nữa, không ít quan viên, kể cả người đối đầu với ông ta cũng tức giận, nếu không sớm tìm ra thủ phạm, những người phụ trách trị an Lạc Dương, nhẹ cũng mất chức đi đầy.

"Muốn lấy mạng ta đây mà, muốn lấy mạng ta đây mà ...' Lý Nghĩa Phù lẩm bẩm luôn mồm, tinh thần có chút thất thường:

Cửu Lang thì hết sức cảnh giác, chỉ mong thích khách chưa phát hiện người trong xe là thế thân.

Lý Nghĩa Phủ bình an về tới phủ, toàn bộ Lý phủ chìm trong không khí tang tóc, cờ phướn trắng phất phơ, nhưng không có mấy tiếng khóc, cứ như sợ tiếng khóc của mình sẽ kinh động tới ác nhân vậy. Thế nên dù đã về nhà, tâm tình Lý Nghĩa Phù không sao bình ổn lại được, ông ta không hiểu sao chuyện lại tới mức này, trong phủ ai nấy nơm nớp lo sợ, không dám bước chân ra ngoài, tới cả đi mua bán bình thường cũng không dám.

Mất rất lâu Lý Nghĩa Phù từ từ trấn định lại, đưa ra mệnh lệnh rõ ràng:" Lấy ấn tín của ta, tới phủ đô đốc lệnh Hà Cẩn Thư điều 800 binh mã hộ tống ta, năm ngày sau đi Trường An."

Đàm Cửu Lang giật mình nói:" Lang quân, mạo hiểu quá." "Ta không thể không đi, nếu không trơ mắt nhìn người nhà chết hết, ngươi còn chưa nhận ra sao? Mấy vụ ám sát không đau không ngứa mấy ngày trước là trò quấy nhiễu của Vân Sơ. Nhưng hai ngày qua ám sát tuyệt tình bá đạo đó không liên quan tới Vân Sơ, ta ngửi thấy mùi quen thuộc trong đó." Lý Nghĩa Phù run lên, ông ta lạ gì chứ, người đó thích để kẻ khác gánh tội thay mình:

Đàm Cửu Lang vẫn thây sông ổn:" Quá nguy hiểm, Hà Cẩn Thư tuy do lang quân một tay đề bạt lên, nhưng thời khác này, chắc gì tin được hắn."

Lý Nghĩa Phù cười, bình tâm lại rồi, trí tuệ của ông ta cũng trở về, thong thả nói:" Ta chết thì Hà Cẩn Thư hắn cũng xong đời, làm sao không tận tâm được."

"Vân Sơ chỉ có một sơ hở, đó là y không thẩm thấu vào hoàng quyền, vì thế kim ngô vệ vẫn đáng tin."

"Chỉ cân chúng ta nhanh chóng tới được Trường An, lúc đó có thể dùng lực lượng của Tiết Nhân Quý bảo vệ bản thân. Người này cố chấp, cứng nhắc, dù là Vân Sơ thì hắn cũng dám chống lại, rất đáng tin."

"Lúc đó Vân Sơ không có ở Trường An, ta khống chế nơi này, lấy lợi ích của nó ra đánh đổi, chia cho mỗi nhà một ít, như thế ta mới có thể tránh được hạo kiếp."

Đàm Cửu Lang thấy Lý Nghĩa Phù đã có chủ ý thì không khuyên nữa, nói nhỏ:" Vân Sơ có thù sinh tử với Hoa Lang Đồ, chúng ta cũng có thể dùng người Hoa Lang Đồ."

Lý Nghĩa Phù rót ngụm trà, ngẫm nghĩ một lúc nói:" Bà nương Thổ Phồn của Hạ Lan Mân Chi vừa sinh con, ngươi an bài người giết mẹ con chúng đi, sau đó phóng hảo thiêu Lộ vương phủ."

"Nếu Vân Sơ dùng tới thủ đoạn ngoài quan trường đối phó với lão phu, vậy đừng trách lão phu lấy thủ đoạn tương tự đối phó với hắn."

Đàm Cửu Lang thấy mắt Lý Nghĩa Phù dần đỏ lên, nói:" Không bằng..."

Lý Nghĩa Phù không đợi Đàm Cửu Lang nói hết đã cắt lời:" Đi làm đi, dùng bao nhiêu tiền cũng được, Vân Sơ bỏ một vạn ra, lão phu cũng có. Ngươi không cần lo thân sơ, không cần lo được mất, làm Lạc Dương này náo loạn lên, đừng nghĩ y làm trò đó không ai biết, ai cũng biết người ta không muốn nói thôi, giờ loạn hết đi, đả kích rộng vào, đổ hết tội lên đầu Vân Sơ."

"Trên đời này chỉ có lão phu ép người khác điên chứ chưa ai có thể làm lão phu điên."

Đàm Cửu Lang rời phòng, dù đi tới trung đình vẫn nghe thấy điệu cười cuồng loạn của Lý Nghĩa Phù, làm hắn vừa chua xót, vừa phẫn nộ........

Xe ngựa đi tới ngày thứ ba, Thuần Vu thị phát hiện, bọn họ không phải đang đi tới An Dương, nhìn địa thế núi xung quanh, phương hướng này là Trường An.

Sau khi được hộ vệ xác nhận tin tức này, nha hoàn mặt trắng bệch, Thuần Vu thị thoáng hoảng loạn rồi bình tĩnh lại, tiếp tục nghiên cứu thứ giáp cốt văn khó hiểu.

Xe ngựa đi băng băng trên con đường rộng rãi, lần trước hoàng đế rời đô để lại con đường này, giao thông giữa Lạc Dương trở nên thuận tiện hơn rất nhiều.

Đến khi thấy xe ngựa đột nhiên muốn tiến vào khu rừng rậm, nha hoàn nắm lấy váy Thuần Vu thị, mặt cắt không ra máu:" Phu nhân, chúng ta hết đường sống rồi."

Thuần Vu thị vén rèm xe nhìn ra ngoài:" Yên tâm đi, chúng ta không chết được đâu."

Răng nha hoàn đó va vào nhau cầm cập, khó khăn lắm mới nói được:" Đồng hoang rừng rậm, chính là nơi giết người vứt xác."

Thuần Vu thị thấy nha hoàn đó sợ tới mất kiểm soát, ôm vào lòng:" Ba ngày qua chúng ta đi qua ít đồng hoang rừng rậm sao??"

Nói rồi đem một cái hộp trang sức đặt vào lòng nha hoàn:" Ngươi hay nói thứ này còn quan trọng hơn mạng của ngươi, sao có thể để nó bên cạnh chứ?"

Nha hoàn nhìn thấy cái hộp khôi phục chút thần trí ôm chặt vào lòng, trang sức bên trong do phu nhân thưởng, nàng luôn mơ một ngày tích góp đủ rồi sẽ vê quê mua ít đất, kiếm một nông phu thành thân, sống cuộc đời bình an dư dả.

"Ngươi chưa yên tâm sao, người ta tới giò chưa vấy bẩn thân thể chúng ta, dọc đường còn rất khách khí, chứng tỏ chủ nhân của họ không muốn làm tổn hại tới chúng ta."

Nha hoàn vẫn nói:" Nô tỳ chỉ muốn đi An Dương." Thuần Vu thị vén mái tóc dính vào cái trán đẫm mồ hôi của nha hoàn:" Đi đâu về đâu xưa nay chưa bao giờ do những nữ tử yếu đuối chúng ta được định đoạt. Chúng ta như bèo trôi, trôi tới đâu thì nhà ở đó."

"Đừng sợ, giống năm xưa chúng ta được Lý Nghĩa Phù đón về nhà ấy, trước sống thế nào, sau vẫn sống như thế."

Mặc dù thấy phu nhân nói rất có lý, nha hoàn vẫn không ngừng run lên, cho tới khi xe đi xuyên qua rừng, tới mảnh đất trống, ở đó có một chỗ cám trại náo nhiệt, từ xa xa truyền tới tiếng trẻ con cười đùa, trái tim mới quay về vị trí cũ.

Đám hộ vệ đã rời đi, chẳng một lời giải thích, chỉ đỗ xe ở cổng doanh trại, Thuần Vũ thị dẫn nha hoàn hai chân mềm nhữn xuống xe, lập tức thấy một thiếu nữ váy vàng nhạt, đang dùng đôi mắt đánh giá họ.

Trong tay thiếu nữ dắt một con trâu gỗ, trên trâu gỗ là tiểu thiếu niên tám chín tuổi, đẹp như ngọc. Thiếu nữ dẫn con trâu gỗ tới trước mặt Thuần Vũ thị:" Ngươi chính là nữ quan mà a gia tìm cho ta à?”
Bình Luận (0)
Comment