Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1115 - Q5 - Chướng 132: Ai Làm, Mục Đích Là Gì.

Q5 - Chướng 132: Ai làm, mục đích là gì. Q5 - Chướng 132: Ai làm, mục đích là gì.Q5 - Chướng 132: Ai làm, mục đích là gì.

Thuần Vu thị quan sát thiếu nữ thần sắc cao ngạo đó, từ trâm phi phượng, tới dây chuyền vàng ở cổ, rồi bạch ngọc ép mép váy đều chứng tỏ gia cảnh thiếu nữ này vô cùng giàu có.

Còn về phần thân phận, Thuần Vu thị không hề nhìn ra, nhưng vừa nghe nhắc tới hai chữ nữ quan, nàng lập tức kéo nha hoàn quỳ xuống:" Thuần Vu thị bái kiến công chúa điện hạ."

Lý Tư buông dây thừng dắt trâu gỗ, đi vòng quanh Thuần Vu thị, nâng cằm nàng lên nhìn thật kỹ, gọi Thôi Dao:" Tiên sinh, người hay nói nữ nhân này là hồ ly tinh, ta thấy cũng có đẹp là mấy đâu, ngay cả tiên sinh cũng không bằng."

Thôi Dao bóp cái mũi hếch của Lý Tư:" Cái gì mà ngay cả tiên sinh cũng không bằng, ta xấu lắm à?"

"Trước kia cô ta là nữ tử xinh đẹp rực rỡ, cho dù có vì giết chết trượng phu, sắp bị chém đầu rồi mà vẫn có người nguyện vì cô ta mà mạo hiểm, cứu cô ta khỏi lao ngục tử tù. Riêng điều đó đã khiến không biết bao người hâm mộ."

Lý Tư nghe vậy thì mắt tức thì mở to, tới trước mặt Thuần Vu Thị:" Nói nghe xem nào, ngươi giết chết trượng phu ra sao, hạ độc, cứa cổ, hay là nhân lúc hắn ngủ thì đóng đinh vào đầu."

Nữ tử bình thường nếu nghe chuyện này không né tránh thì ghét bỏ, vậy mà cô công chúa kia còn tỏ ra hưng phấn. Thuần Vu thị ngẩng đầu lên:" Thiếp thân là nữ tử, không dùng được những cách công chúa điện hạ nói. Vì không cách nào sống tiếp với trượng phu nữa, đành tìm một người thèm khát dung mạo của thiếp thân, để hắn thèm khát mà không có được, thế là hắn chủ động hạ độc cả nhà trượng phu thiếp thân."

"Sau đó tộc nhân nói thiếp thân là độc phụ, là thứ hồng nhan tai họa, mới đẩy thiếp thân vào tù. Công chúa điện hạ, kẻ giết cả nhà trượng phu thiếp thân không phải do thiếp thân thuê hay xúi bẩy, công chúa nói thiếp thân có oan không?"

Lý Tư nghe chuyện hoang đường như vậy mà mắt sáng lên:" Tốt quá, tốt quá, a gia lúc nào cũng nhìn thấu lòng người như vậy, bây giờ bản công chúa thiếu nhất là trợ thủ như ngươi."

Nói xong lại quay đầu nói với Vân Cẩn ngồi trên trâu gỗ:" Sau này đệ tránh cô ta xa ra, cô ta giết trẻ con đấy."

Vân Cẩn bướng bình nói:" Cô ta mà dám à, a nương còn đáng sợ hơn cô ta."

Công chúa rồi lại còn a gia, a nương gì, hoàng đế hoàng hậu không thể ở đây, cũng không ai dám giả mạo công chúa. Khi Thuần Vu thị đang hoang mang không phân biệt nổi thân phận đám người này thì công chúa lại nói với nữ tử cao ráo:" Hay là tiên sinh tới làm nữ quan cho ta đi. Tiên sinh cũng biết đấy, phủ công chúa của ta đang xây, khi xây xong ta đưa tiên sinh tới ở nhà lớn, còn có bổng lộc nữa."

Thôi Dao cười to:" Ngươi muốn ta trông coi cô ta chứ gì?"

"Đúng thế, mắt cô ta cứ đảo tròn, không phải người tốt."

Thuần Vu thị vội bái lạy, đang định biểu đạt tâm ý thì đằng xa có tiếng quát.

"Lý Tư, ai cho con chạy ra ngoài trại, đã bảo hiện giờ tình thế bất ổn, không được chạy lung tung, còn không mau xéo vào cho ta..."

Tiếng quát đó vừa vang lên, đám nha hoàn, ma ma đang lười biếng tụ tập tán gẫu vội vàng chạy đi, kiếm việc để làm.

Còn Lý Tư vừa rồi nghênh ngang như thế không dám chậm trễ kéo trâu gỗ lật đật chạy về phía âm thanh đó.

Chỉ có Thôi Dao là chẳng sợ hãi gì, nói với chủ phó Thuần Vu thị:" Đó là uy phong của Vân gia đại phụ."

Thì ra là nhà Lam Điền hầu, Thuần Vu thị thoáng cái biết thân phận những người này, chẳng trách mà nàng được đưa đi về phía Trường An.

Chỉ là Vân Sơ muốn gì ở nàng? Thông qua mình đả kích Lý Nghĩa Phù sao?

Thôi Dao tủm tỉm cười hỏi:" Sao lại ruông bỏ Lý Nghĩa Phù?"

Thuần Vu thị bình tĩnh đáp:" Gửi mình ở cao môn, sống vài năm an nhàn mà thôi, làm món đồ mua vui cho người khác, không dám nói ruồng bỏ ai." "Món đồ mua vui ư, cớ gì phải hạ thấp bản thân thế?"

"Chỉ là cái lớp vỏ ngoài thôi, khi sóng biếc cuốn trôi dơ bản, sẽ lại sạch khôn tỳ vết."

"Sóng biếc đó ở đâu tới?"

Thuần Vu thị chỉ tim mình:" Lòng này có ánh lửa sáng rực, trên gửi gắm tinh hoa nhật nguyệt, dưới mang tiếng thơm tiên tổ. Không vì nhân gian ô trọc mà tự khinh rẻ, để châu báu phủ bụi."

Thôi Dao phải nhìn lại nữ nhân này bằng ánh mắt khác:" Đúng là khác biệt, quân hầu nhìn người luôn thấu suốt như thế, không phục không được. Nếu ngươi chỉ mong một chỗ dung nạp được bàn sách, vậy phủ An Định công chúa có thể an thân cho ngươi."

"Nhưng An Định công chúa hoạt bát sáng lạn, nếu ngươi muốn dung thân ở đó, vậy thì phải dốc sức vì tòa phủ này, như thế mới được lâu dài."

Thuần Vu thị thi lễ với Thôi Dao:" Không dám không tuân."

Cùng lúc Thôi Dao và Thuần Vu thị đạt được ý kiến thống nhất thì Ngu Tu Dung đang võ đen đét lên mông Lý Tư.

Lý Tư chẳng để ý, nhe răng cười với Ôn Hoan và Địch Quang Tự đang nhìn trộm ở cửa sổ, còn Vân Cẩn thì vừa mới bị đánh đòn rồi.

Chuyện Thuần Vu thị tới doanh căn bản không khiến ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt có chút hứng thú nào, với bọn họ mà nói, đây chỉ là chuyện không đáng nhắc tới.

Thuần Vu thị sống ở nhà Lý Nghĩa Phù lặng lẽ kín tiếng, chẳng có lý do gì tới đây lại thành ngông nghênh ngang ngược.

Năm năm qua đã nghiệm chứng rồi, nếu chẳng phải Thuần Vu thị biết giáp cốt văn thì Vân Sơ đã chẳng có chút hứng trí nào với nữ nhân này.

"Người giết trưởng tử Lý Nghĩa Phù định ép ông ta chó cùng rứt dậu, dụng tâm kẻ này rất hiểm độc, muốn đẩy cao mâu thuẫn giữa chúng ta và Lý Nghĩa Phù." Ôn Nhu vừa mới nhận được tin từ Lạc Dương, cùng hai bằng hữu bàn bạc: "Ông ta sẽ phản kích, cúi đầu chấp nhận số mệnh không phải tính cách của ông ta." Địch Nhân Kiệt bất an nhích cái mông lớn trên ghế, như có gai đâm, hắn rất kiêng nể Lý Nghĩa Phù:

"Khi bệ hạ cảnh cáo ông ta quản thúc nhi tử, nữ tế, ông ta còn hỏi là ai tố cáo mình. Vị lão sư nay của chúng ta giờ đã không rõ tình thế, không rõ vị trí bản thân nữa. Cho nên ông ta sẽ phản kích dữ dội."

Ôn Nhu không bình luận ý kiến của Địch Nhân Kiệt, lấy từ trong đống văn thư ra một tờ giấy đặt trước mặt Vân Sơ:" Xem đi, Lý Nghĩa Phù điều 500 binh mã từ Kim ngô vệ, đã rời khỏi Lạc Dương. Xem ra ông ta định mạo hiểm tiến vào Trường An."

Địch Nhân Kiệt ngớ người:" Ai cho ông ta lá gan lớn như vậy?”

Ôn Nhu lại lấy ra một tờ giấy nữa:" Biệt viện của Hạ Lan Mẫn Chi bị tập kích, may mà đám võ sĩ Thổ Phồn dũng mãnh, đánh lui thích khách, nhưng hai khóa viện bị đốt cháy. Cùng ngày Lộ vương phủ cũng bị tập kích, tuy không có tổn thất về nhân mạng, nhưng tàng thư lâu Lộ vương yêu quý đã bị lửa nuốt chửng. Lộ vương tới chỗ bệ hạ, khóc lóc đòi trừng phạt chúng ta."

"Ngoài ra còn có hai mươi tám quan viên bị hành thích trong mấy ngày qua, tất cả thuộc về Lý đảng."

"Được rồi, tin tức đã hết, số liệu xác thực, mời hai vị tiếp tục nghiên cứu, đây là việc do ai làm, mục đích ở đâu?"

Địch Nhân Kiệt và Vân Sơ đều im lặng.
Bình Luận (0)
Comment