Q5 - Chương 133: Không ngươi thì ai?
Q5 - Chương 133: Không ngươi thì ai?Q5 - Chương 133: Không ngươi thì ai?
Có Địch Nhân Kiệt ở đây, nhiều chuyện Vân Sơ và Ôn Nhu không tiện bàn bạc, như chuyện ám sát Lý Nghĩa Phù, chuyện xảy ra đúng như họ lo ngại, thứ này chẳng hay ho gì, dễ bị người ta thừa cơ lợi dụng.
Vân Sơ nhìn Ôn Nhu, hắn hiểu ý ngay, sau này an bài ám sát thì nhất định phải thật thận trọng.
Lần này ở Lạc Dương bùng lên làn sóng ám sát là do bọn họ mở đầu, rồi có rất nhiều kẻ thừa nước đục thả câu. Trong đó ít nhất hai vụ mang bóng dáng Bách ky ty. Như thế Ân Nhị Hổ, Tiết Trường Phong phải rút thôi.
Vì hiển nhiên, đợi vị phía sau đạt được mục đích rồi sẽ thẳng tay thanh trừng thích khách ở Lạc Dương, lúc đó sẽ cần con dê thế mạng, bọn họ không thích làm con dê đó.
Trong lúc ba người Vân Sơ, Ôn Nhu Địch Nhân Kiệt thảo luận thì Tam Phì mang một con dê nướng vào lều.
Ba người đều là loại biết ăn, nên không có thiện cảm với món này, chủ yếu vì dê nướng qua than liền thành thứ khô như củi. Thứ duy nhất còn có thể chấp nhận là lớp da bên trên, chứ thịt dê thì vô vị, nướng tới không còn nước nữa ăn khác gì nhai bã.
Sở dĩ Tam Phì bê thứ này vào chủ yếu vì thứ này phân tặng cho Lý Tích, Tô Định Phương, Lương Kiến Phương.
À, phải nói rõ là lần này đi Lạc Dương, gần như toàn bộ người được tham dự phong thiện ở Trường An, xuất phát cùng nhau, đội ngũ bọn họ lên tới hơn 3000. trong số này người có thân phận cao nhất hiển nhiên là đám lão tướng Lý Tích.
Muốn hiến thức ăn lên không đơn giản đâu, như con dê nướng này, không thể tặng nguyên con, chuyện này không phù hợp với lễ nghi Đại Đường. Lý Tích địa vị cao nhất được đầu dê, Tô Định Phương được lưng dê, Lương Kiến Phương được đuôi dê.
Thứ này phải đặt lên bàn Vân Sơ trước, do y xẻ thịt rồi tặng mới có thành ý. Thông thường người ta gọi chuyện này là hiếu kính, chứ nếu là đem thẳng từ bếp tới cho người ta thì có cách gọi khác - Ban thức ăn.
Lần này có thể xem toàn bộ huân quý Trường An xuất quân rồi, Lý Tích lần nữa được hoàng đế thi ân, quan chức thăng lên mức tối cao của thần tử - Tư không!
Tước chính nhất phẩm, là tam công dưới một người trên vạn người.
Thông thường người được phong tới mức độ này là có thể yên tâm làm vật cát tường thôi, thuộc loại mà bất kỳ quan viên ở tầng cấp nào cũng phải tới thi lễ, hỏi thăm sau rồi tan đàn xé nghé. Giống như tượng Quan Nhị Gia trong mấy cái miếu thời sau ấy.
Cho nên dù Vân Sơ có xung đột với Lý Tích thì trong đội ngũ này ông ta là lớn nhất, có món ngon phải dâng lên ông ta trước tiên, nếu lén lút trốn một chỗ ăn sẽ bị ngự sử đàn hặc.
Con dê được chia không còn sót lại miếng nào, do Lý Tư dẫn đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đi tặng, bọn chúng sẽ được khen ngợi và ban thưởng rất nhiều, nên chúng rất nhiệt tình.
Vân gia bây giờ chuyện gì cơ bản cũng do Lý Tư dẫn đầu làm, đây cũng là cách Ngu Tu Dung bồi dưỡng nó sau này chuyển ra sống ở phủ công chúa.
Đợi toàn bộ dê nướng được đưa đi, ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt ra ngoài lều dựng bếp nướng, bắt đầu nướng xâu thịt.
Thịt dê phải nướng theo xâu mới là cách ăn chính xác, muốn ăn tái thì ăn tái, muốn ăn chín thì ăn chín, gia vị cũng có thể tự mình khống chế gia giảm, so với thứ rẻ tiền dê nướng nguyên con thì hơn cả trăm lần.
Trước tiên là nướng ít thịt đưa tới lêu mấy nữ nhân đã, đợi khi các nàng nói không cần nữa, ba nam tử mới thong thả nướng phần mình thích ăn.
Ôn Nhu chỉ ăn thịt nạc, có tí mỡ là không ăn, tẩm đẫm gia vị vào nướng, không biết khô như vậy có gì ngon.
Địch Nhân Kiệt thì thích ăn thịt có cả mỡ lẫn nạc, hơn nữa không nướng chín hẳn đã ăn, chẳng biết hắn thích thế hay là hắn không đợi được. Vân Sơ thì thích ăn đuôi dê được thái thật mỏng, thứ này nướng đến khi mỡ nổ tí tách rắc gia vị lên là được. Đưa tới miệng khi còn nóng hổi, hơi nóng mang vị thơm lấp đầy miệng.
Ba người tính cách quả thực quá khác biệt.
Khi đang ăn ngon lành thì Lý Tích dẫn Tô Định Phương cùng Lương Kiến Phương ngồi xe lăn tới.
Thấy ba người họ ăn những phần đầu thừa đuôi thẹo, kém xa mình thì ba lão tặc hài lòng lắm. Phó nhân vội vàng mang tới mấy cái ghế gấp, bọn họ cũng ngồi xuống bên bếp nướng thịt.
Lý Tích uống một ngụm rượu trước mới thong thả lên tiếng:" Các ngươi có biết Lưu Tường Đạo không?”
Vân Sơ lắc đầu, đó là hình bộ thượng thư: "Nghe nói người này công chính vô tư, nhưng chưa từng tiếp xúc."
Lý Tích gắp miếng đuôi dê Vân Sơ đang nướng, vừa đưa vào mồm một cái đã ngẩn ra, chỉ mặt Vân Sơ:" Biết ngay là ngươi không đưa món ngon thực sự cho lão phu, ngươi phụ trách nướng, lão phu phụ trách ăn."
Hết cách, người ta là tư không rồi, lại còn già như thế, nhân vật thuộc cấp điềm lành cho cả Đại Đường tới xoa đầu lấy may. Vân Sơ làm quái gì có đường chống đối chứ? Hai lão tặc còn lại cũng cáo mượn oai hùm chỉ trò nướng cái này, nướng cái kia.
Lý Tích vừa nhìn Vân Sơ nướng thịt, vừa thong thả nói:" Lưu Tường Đạo gửi mật hàm nói mượn hổ uy của lão phu để thẩm vấn một người. Ngươi nói xem, không phải là ngươi đấy chứ?"
Vân Sơ cười:" Anh công đề cao vãn bối quá."
Lý Tích lại gắp đuôi dê, ăn tới mồm đầy mỡ, chảy ra cả râu đến tởm, nhưng người Đường thích kiểu ăn này, thế mới phóng khoáng:" Không phải ngươi thì là ai2"
"Cây cao gió lớn, vị trí vãn bối không ít kẻ nhòm ngó, gièm pha là thường tình."
Chuyện là do Ôn Nhu làm, Vân Sơ chỉ biết kết quả, thao tác cụ thể lẫn chỉ tiết y đều không biết, bởi thế đối diện với chất vấn, y có thể trả lời một cách hùng hồn không có chút sơ hở tâm lý nào.
Còn Ôn Nhu thì niềm nở mời Lương Kiến Phương ăn thứ thị nạc khô quắt của hắn, người ta không hỏi tới hắn mà, phàm có chuyện gì xấu là người ta nghĩ ngay Vân Sơ làm, thế nên hắn càng thoải mái hơn, chẳng ai nhìn ra sơ hở gì.
Hai người họ bao năm qua phối hợp với nhau đã ăn ý tới mức Địch Nhân Kiệt còn không phát hiện ra nữa là.
Địch Nhân Kiệt thì hoàn toàn không biết gì, cái mặt béo ú ngu ngơ, ai cũng biết hắn phá án lợi hại, còn chuyện khác không đánh giá cao, con người hắn đường đường chính trực, còn không ít người tiếc cho hắn vì kết bạn với loại như Vân Sơ.
Lý Tích cũng biết chẳng moi được gì từ miệng Vân Sơ, không muốn nói tốn công, ăn thêm một xâu thịt, uống hết bầu rượu gạo của Vân Sơ mới đứng lên:" Đừng biến mình thành Hầu Quân Tập, đừng để rơi vào kết cục của Trường Tôn Vô Ky, cũng đừng đánh giá bản thân quá cao."
"Ngươi quá kiêu ngạo, nếu không cúi mình xuống được thì phải làm việc cẩn thận, hết sức cẩn thận."
Lời ông ta nói có lý, cho nên Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều đứng dậy khom người nhận giáo huấn.
Trước khi đi Lý Tích còn nói thêm:" Trâu gỗ của nhà ngươi không tệ, chọn một con tốt mang tới."