Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1117 - Q5 - Chương 134: Tấm Lưới Lớn Phủ Lên Trường An.

Q5 - Chương 134: Tấm lưới lớn phủ lên Trường An. Q5 - Chương 134: Tấm lưới lớn phủ lên Trường An.Q5 - Chương 134: Tấm lưới lớn phủ lên Trường An.

Lý Tích điểm danh muốn trâu gỗ ngựa máy, Vân Sơ vội vàng vâng dạ, thứ này được Lý Tư cầm đầu đám Vân Cẩn làm không ít, so với phiên bản thô sơ ban đầu do công tượng làm ra thì thay đổi nhiều lắm.

Khi thứ này lần đầu được công tượng làm ra theo gợi ý của Vân Sơ, lúc mang tới khoe thành quả, Vân Sơ phải dùng sức đẩy mông mới đi được, đến bây giờ qua nhiều lần cải tiến, Lý Tư đã có thể buộc thừng vào cổ dẫn đi như chó nhà rồi.

Đương nhiên vẫn là thứ phế vật chỉ làm đồ chơi thôi, vốn cũng có ý đem tặng cho hoàng đế, hoàng hậu các thái tử mua vui, giờ Lý Tích muốn cũng không thành vấn đề.

Ở Trường An mọi người có thể nhìn nhau chướng mắt, nhưng ra ngoài phải đoàn kết, bất kể nói thế nào thì lợi ích của bọn họ đã gắn chặt với Trường An.

Trường An giàu có, bách tính cũng giàu có lên, nhưng kiếm được lợi ích lớn nhất chính là đám người có tiên ở Trường An, dù Vân Sơ có áp chế họ cũng hiệu quả hữu hạn.

Đây là một lý rất hiển nhiên thôi, khi ở Trường An, huân quý ngứa mắt với Vân Sơ vì chặn đường họ tham gia vào vụ làm ăn béo bở, nhưng rời Trường An, có những vật tham chiếu khác, bọn họ sực tỉnh nhận ra đạo lý này.

Đây chính là thế mà Binh Gia, Tung Hoành Gia nói tới.

Thế là thứ không vì ân oán cá nhân mà có thể thay đổi, không vì trận doanh khác nhau mà khác đi.

Người Trường An nhận ra, khi có kẻ muốn đụng tới Vân Sơ chính là tước đoạt lợi ích của họ, Vân Sơ ở Trường An thì bọn họ mới có lợi ích lớn nhất.

Mười mấy năm qua, Vân Sơ dùng kinh tế bên ra cái lưới khổng lồ giăng khắp Trường An, bây giờ cái lưới lớn đó đang sinh ra nhiều lưới nhỏ, buộc lên từng người.

Lân này nhân số Trường An tham gia phong thiện Thái Sơn lên tới hơn ba nghìn, tạo thành đội ngũ lớn rầm rộ lên đường, cũng là lời tuyên bố với một số kẻ ở Lạc Dương, bọn họ đứng bên Vân Sơ. Lý Nghĩa Phù dẫn binh mã rời Lạc Dương hai ngày liền phải quay về Lạc Dương.

Trên đường đi gặp thảo khấu, sơn tặc thì Lý Nghĩa Phù có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà gặp phải đám mã tặc, lại còn có thể kết đội xung trận thì thực sự quá đáng.

Lần này Lý Nghĩa phù sợ thật rồi, ông ta vốn còn hi vọng mang lợi ích ở Trường An ra phân chia, xoa dịu các bên, nhưng giờ ông ta đã biết, dù mình cho giết chết được Vân Sơ, hai tay dâng Trường An lên cho hoàng hậu thì cũng không cứu được cái mạng của ông ta. Vì rất nhiều người không cho ông ta đụng vào Vân Sơ.

Lý Nghĩa Phù nhận ra, từ lúc mình tiếp nhận chức lưu thủ Trường An tạm quyền thì vận mệnh chết không đất chôn cũng được xác định.

Thế là Lý Nghĩa Phù cười điên cuồng giải tán kim ngô vệ, giải tán bộ khúc và gia phó của mình, một mình vừa uống rượu vừa loạng choạng đi vào thành Lạc Dương.

Vậy mà lần này ông ta không gặp một tên thích khách nào, cứ như làn sóng ám sát điên cuồng nhắm vào ông ta trước đó chỉ là một giấc mơ thôi vậy.

Ân Nhị Hổ đứng nhìn Lý Nghĩa Phù điên điên khùng khùng đi về nhà, quay sang nói với Tiết Trường Phong:" Ngươi thấy chưa, ám sát không phải thủ đoạn thực sự giải quyết vấn đề đâu, cùng lắm chỉ làm thứ phụ trợ."

Lần này Tiết Trường Phong phải thừa nhận Ân Nhị Hổ có mặt hơn mình, xứng đáng là lão đại hơn mình:" Ta đúng là tâm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy thứ ngay trước mắt."

"Chủ thượng nói với ta, cho ngươi một cơ hội nữa, nếu từ bỏ vị trí lâu chủ Thanh Y Lâu, chủ thượng sẽ nghĩ cách tiến cử ngươi thi tiến sĩ, sau đó ngươi có thể sống theo ý muốn. Nghĩ kỹ đi, đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ngươi đây."

"Năm nay ta đã ba mốt tuổi rồi."

"Người ta năm mươi tuổi đỗ tiến sĩ còn không chê muộn nữa là."

Tiết Trường Phong lắc đầu không nói.

Ân Nhị Hổ không khuyên nữa, hắn nhận lệnh từ Ôn Nhu, cùng Tiết Trường Phong lập tức rút hết lực lượng khỏi Lạc Dương, dừng hết mọi hoạt động trong thời gian này.

Sức khỏe hoàng đế không tốt, cho nên vốn triều hội một tháng ba lần thành một tháng một lần, hoàng hậu vì chăm sóc hoàng đế dù là hoàng đế lên triều cũng ngồi sau màn.

Nay bố cục trên triều vô cùng quỷ dị, thái tử Lý Hoằng thì ở vị trí bên trái long tọa, hoàng hậu thì ở sau long tọa. Cho nên quần thần muốn làm thành việc gì thì phải cân nhắc thái độ của ba người.

Rất ít tấu sớ có thể làm ba người cùng hài lòng, bởi thế mà một năm qua, chính sách có thể đạt thành không nhiều.

Trong số tấu sớ bị trả về đó, của Trường An là nhiều nhất.

Vì hoàng đề thích Trường An giàu có chứ không thích Trường An thay đổi, hắn thà để Trường An vẫn giống như trong ký ức của hắn. Đương nhiên tiền thu vào bảo khố của hắn thì mỗi năm vẫn phải tăng lên.

Còn hoàng hậu thì chẳng cần xem tấu sớ của Trường An, không cần biết tốt xấu, cứ dâng lên là trả về.

Tuy có thái tử toàn lực ủng hộ, đang tiếc hắn là người thấp cổ bé họng nhất trong ba vị, nên chẳng làm nên việc gì.

Tảo triều ngày hôm nay cũng chẳng có gì khác biệt, bách quan thì nối nhau tấu lên đủ thứ vấn đề phiền lòng khắp nơi. Hơn mười năm trước thì Lý Trị hết sức chăm chỉ, lên triều sợ mình bỏ sót việc nào, quản lý giang sơn không tốt. giờ hắn xử ý ít tấu sớ cần giải quyết tại chỗ theo thông lệ, sau đó thấy bực bội trong lòng.

Khi hoàng đế chuẩn bị bảo hoạn quan thoái triều thì hoàng hậu từ sau màn nói ra:" Bệ hạ, ai đi tiên phong?”

Lý Trị bất mãn quay đầu nhìn về sau màn, song vấn đề vẫn phải đối diện, day huyệt thái dương bực bội nói với Thượng Quan Nghỉ:" Lần này ngự giá đông hành, ai có thể mở đường tiên phong?”

Thượng Quan Nghi rời hàng chắp tay:" Khởi tấu bệ hạ, thần cho rằng chuyện này nên lấy ổn thỏa làm trọng, vì thế thân đề nghị chọn trong số lão thần, ví như Tô Định Phương..."

Ông ta chưa dứt lời thì đã có quan viên phất ống tay áo rời hàng, nhìn vẻ mặt hăm hở kia Lý Trị biết ngay người này thế nào cũng nói rất dài, phất tay nói luôn:" Được như khanh gia nói, Bùi Hành Kiệm làm tiên phong, Tiết Nhân Quý làm trung quân, Vân Sơ làm hậu quân."

Cả Thượng Quan Nghi lẫn Ngụy Đông Thành vừa mới bước ra đều sững người, chắp tay:" Xin bệ hạ cân nhắc."

Lý Trị liên tục day huyệt thái dương phất tay với hoạn quan, thế là cái giọng chói tai của hoạn quan vang lên trong Tử Vi cung:" Thoái triều ..."
Bình Luận (0)
Comment