Q5 - Chương 135: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (1)
Q5 - Chương 135: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (1)Q5 - Chương 135: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (1)
Nhìn hoàng đế được một đám hoạn quan cung nga xúm quanh đưa đi, Thượng Quan Nghi giận run:" Nếu như có quyết định rồi thì hỏi quần thần làm gì?"
Ngụy Đông Thành lắc đầu thở dài đi trước, Lý Nghĩa Phù mỉa mai:" Vì bệ hạ không muốn nghe kiến nghị của ông."
Thượng Quan Nghi quay ngoắt sang nhìn Lý Nghĩa Phù:" Tưởng hôm nay ngươi thân tử đạo tiêu rồi, vậy mà thoát được một kiếp nạn à?"
Lý Nghĩa Phù trước mặt quần thần nói to:" Mỗ ngày hôm nay là các ngươi ngày sau đó."
Hình bộ thượng thư Lưu Tường Đạo lên tiếng:" Ông làm gì bản thân tự biết lấy."
Lý Nghĩa Phù cười to:" Lưu công sao không nói rõ đi, lão phu làm nhiều chuyện lắm, như lần lão phu đưa tiểu công tử của ông lên vị trí huyện thừa huyện Chu Chí ấy."
Ở đây toàn lão tặc cả, chẳng vì một câu nói đó mà mất bình tĩnh, lạnh nhạt đáp lại Lý Nghĩa Phù đang điên cuồng:" Khuyển tử xuất thân tiến sĩ, bố trí vào vị trí huyền thừa bát phẩm không đính là phá lệ. Cho dù lão phu từng nói với ông chuyện này, thì cha thương con cũng là chuyện tình của con người."
"So với việc Lý Nghĩa Phù ông mời thuật sĩ tới xem khí vận cho mình thì đâu đáng gì. Hôm nay nhân lúc văn võ cả triều đều có mặt, ông nói xem tên thuật sĩ đó tời nhà ông xem ra cái gì vậy? Hay là nhà ông có long khí ẩn mình?"
Lý Nghĩa Phù nghe vậy bước lùi một bước, chỉ Lưu Tường Đạo phẫn nộ quát:" Ngươi dám ngầm điều tra lão phu."
"Chủ yếu là thuật sĩ Đỗ Nguyên Kỳ thấy ông mời người ta xem khí, có lòng mưu phản."
"Chớ ngậm máu phun người, lão phu mời Đỗ Nguyên Kỳ xem khí, là muốn hắn xem xem gia trạch có an bình không?”
Lưu Tường Đạo nhìn Thượng Quan Nghi như tượng đất:" Bỏ 2000 vạn tiền trấn áp uế khí trong nhà à? Nhà ông lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Bằng vào ngươi mà có thể thẩm vấn lão phu à?"
"Mai người thẩm vấn được ông sẽ tới, lúc đó xem ông khua môi múa mép ra sao? Gần đây lão phu có được một vị tiến sĩ khoa minh pháp, người này am hiểu đạo thẩm án, từ khi tới hình bộ, chưa có kẻ điêu ngoa nào thoát khỏi tay hắn."
Lý Nghĩa Phù khinh bỉ:" Bệ hạ chưa nói, bằng vào ngươi đã dám buông lời uy hiếp hữu tướng Đại Đường sao?”
Lưu Trường chắp tay:" Hạ quan hình bộ thượng thư Lưu Tường Đạo bái kiến hữu tướng... Ha ha ha ha..."
Nói rồi cười to rời Tử Vi điện.
Trên triều đường nhan nhản người ném đá xuống giếng, mượn gió bẻ măng, hình bộ thượng thư trở mặt hoàn toàn với Lý Nghĩa Phù, người tới thi lễ với vị hữu tướng Đại Đường nhiều lên.
Nhìn đám người mang thái độ bái tế người chết đi qua mặt mình, Lý Nghĩa Phù rốt cuộc không nhịn được rống lớn về phía sau Tử Vi Điện:" Bệ hạ nếu muốn giết thần thì cứ giết, cớ gì sỉ nhục như thế?"
Đáng tiếc Tử Vi cung rộng lớn, hậu điện cách nơi này rất xa, giọng của Lý Nghĩa Phù vang vọng trong điện, nhưng chẳng thể truyền ra phía sau.
Lý Nghĩa Phù đứng đợi một lúc không thấy có ai đi ra bắt mình, khi ông ta vừa mới thở phào, thấy chuyện này còn đường hòa hoãn thì một trung niên hoạn quan hông đeo đao sau màn đi ra. Viên hoạn quan đó lấy từ trong lòng ra một đạo ý chỉ, nói với Thượng Quan Nghi vẫn chưa đi:" Bệ hạ có chỉ, Lý Nghĩa Phù trừ tước bãi quan, giao hữu tỉ hỏi tội."
"Tuân chỉ." Thượng Quan Nghỉ hai tay tiếp chỉ:
Lý Nghĩa Phù run giọng nới với tân nhậm Bách ky ti đại đô đốc Thụy Xuân:" Bao năm qua mỗ không có công thì cũng vất vả, bệ hạ tuyệt tình thế sao?"
Ánh mắt Thụy Xuân lạnh băng nhìn Lý Nghĩa Phù:" Ngươi quên vụ án ám sát Lộ vương rồi ư?"
Lý Nghĩa Phù nói lớn:" Đều là do Vân Sơ làm."
"Ngươi nghĩ bách ky ti bọn ta là người chết à? Bỏ ra hai nghìn vạn tiền, lại nghĩ bọn ta không biết ngươi dùng vào việc gì sao?"
Lý Nghĩa Phù còn muốn tranh cãi, Thượng Quan Nghỉ lập tức dùng ấn giám tại chỗ lên ý chỉ của hoàng đế, tả hữu lưỡng đài cũng phê đỏ, ngay lập tức một đạo ý chỉ chính quy được giao cho Hình bộ thượng thư Lưu Tường Đạo vừa được gọi về.
Lưu Tường Đạo mặt lạnh tay mở chiếu thư ra, dùng giọng vang vang đọc một lượt, còn chuyên môn đưa cho Lý Nghĩa Phù xem, sau đó vẫy tay, một đám hộ vệ đại điện xông vào.
Lý Nghĩa Phù bị ấn xuống đất, cởi mũ, cởi quan phục trói lại, ông ta vùng vẫy la hét như lợn bị chọc tiết.
"Hoàng hậu, hoàng hậu, mỗ gia vì người vào sinh ra tử, hoàng hậu đành lòng nhìn ưng khuyển của mình gặp họa thế sao?"
"Hoàng hậu, hôm nay Lý Nghĩa Phù chết, mai ai còn muốn ra sức khuyển mã cho hoàng hậu nữa?”
Lý Hoằng nhìn thấy Lý Nghĩa Phù lăn lộn trên mặt đất, không chịu bị đưa đi, tới trước mặt ông ta:" Ngươi yên tâm, lần thẩm án này bệ hạ sợ ngươi không được xét xử công bằng, nên mới tư không đốc sát, nếu có oan ức gì thì cứ nói với tư không."
Tư không chính là Anh công Lý Tích, tiêng kêu của ông ta ngưng bặt, mặt mày vặn vẹo như ác quỷ, mắt ngập trong thù hận nhìn bách quan:" Lão phu xong đời thì các ngươi chẳng được yên ổn đâu, lúc lão phu quyền cao chức trọng, các ngươi tới tìm lão phu ton hót nịnh bợ ra sao, làm chuyện táng tận lương tâm thế nào, lão phu viết hết vào Bách quan hành thuật, cho in 2000 quyển rồi."
"Cho dù bệ hạ không truy cứu các ngươi, mỗ cũng sẽ khiến đám người bề ngoài đường đường chính chính các ngươi phải thân bại danh liệt, tiếng thối vạn năm."
"Các ngươi đợi đấy, không kẻ nào sống yên ổn đâu." Không ít người tái mặt, không ngờ Lý Nghĩa Phù còn một chiêu hiểm độc như thế..........
Đoàn người xuất phát từ Trường An vì đông, lại có đủ thành phần từ ông già tám mươi tới trẻ lên tám, cho nên không cách nào đi nhanh được, một ngày dừng lại nghỉ hai lần, đi đường chậm chạp, mất nửa tháng rồi, rốt cuộc chỉ còn thêm ngày rưỡi nữa có thể tới Lạc Dương.
Tuy đi đường chậm, nhưng tin tức truyền tới chỗ họ lại không hề chậm.
"Mùa thu năm Vĩnh Huy thứ năm, triều đình tổ chức đại khảo, Lý Nghĩa Phù mời lễ bộ thị lang Hà Diên tới nhà nếm thử một loại trà mới xuất hiện ở thành Trường An."
"Hà Diên tan giờ làm tới nhà Lý Nghĩa Phù, được gia phó đón vào một gian tiểu trạch, đợi mãi không thấy Lý Nghĩa Phù tới, đành vừa uống trà vừa đợi. Trong lúc buồn chán thấy trên bàn có quyển trục thi từ, xem qua thấy cực hay, nhìn lạc khoản mới biết là là tác phẩm của Lý Nghĩa Phù."
"Sau đó mãi mà Lý Nghĩa Phù không về, Hà Diên đành cáo từ về nhà.
"Hôm sau tảo triều, Hà Diên bị Lý Nghĩa Phù tiến cử lên làm quan chủ khảo, hoàng đế cho phép. Sau đó Hà Diên cực lực kiến nghị khoa khảo năm đó đề cao thi phú, hai tháng sau thứ tử Lý Hiệp của Lý Nghĩa Phù đỗ thứ ba."
Vân Sơ lật xem sách trong tay, đọc tái đó cảm khái:" Năm xưa mỗ chỉ đứng thứ chín thôi."
Trong tay Ôn Nhu cũng có một cuốn sách, chỉ một đoạn trong đó:" Lý Nghĩa Phù có tài lớn, nhưng không dùng vào việc đường hoàng, các ngươi nghe đoạn này nhé."
"Năm Long Sóc thứ nhất, Lạc Dương xây cầu Thiên Tân, bệ hạ lệnh Lý Nghĩa Phù đốc sát. Năm đó bốn nhà công bộ, đại tượng tác, thiếu giám phủ, Lạc Dương lệnh tranh nhau xây dựng cầu Thiên Tân."
"Đây là một công trình cô cùng lớn, quốc triều cấp tới 3000 vạn tiền."
"Đúng lúc này mẫu thân Lý Nghĩa Phù bệnh nặng, cần rất nhiều loại thuốc quý như nhân sâm, nhung hươu, Lý Nghĩa Phù phải lấy đèn lưu ly tổ truyền ra bán để qua được lúc khó khăn." "Thế là công bộ, đại tượng tác, thiếu phủ giám nối nhau ra giá, chỉ có Lạc Dương lệnh không đủ tiền, lấy ra 1000 quan làm tiền cọc, nói sau này có tiền sẽ trả phần còn lại, nếu không trả hết sẽ phạt gấp ba."
"Một tháng sau Lạc Dương lệnh được nhận trọng trách xây dựng cầu Thiên Tân, lại một tháng sau Lạc Dương lệnh nói không có tiền mua bảo vật của Lý Nghĩa Phù, nên bồi thường gấp ba."
"Thế là bảo vật trong nhà vẫn còn, Lý Nghĩa Phù vẫn còn nguyên vẹn mà lại được thêm 4000 quan."