Q5 - Chương 136: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (2)
Q5 - Chương 136: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (2)Q5 - Chương 136: Thứ không đáng tin nhất là lời người. (2)
Địch Nhân Kiệt đánh giá theo góc độ chuyên môn của mình:" Loại vụ án tựa đúng tựa sai thế này khó xét xử lắm. Bất kể nhi tử Lý Nghĩa Phù thông qua thủ đoạn đỗ tiến sĩ hay Lý Nghĩa Phù có được bốn nghìn quan, xét theo lý lẽ mà nói, ông ta không liên quan gì cả, đều do ở dưới tự nguyện. Nhưng chuyện thế này vô cùng ác liệt, nó sẽ làm tha hóa cả một nhóm người, nâng cao độ khó tra án."
Vân Sơ lật xem Bách quan hành thư mà Lý Nghĩa Phù lấy lời của Long Túc sơn nhân nói, chẳng ngạc nhiên vì nội dung trên đó. Loại sách này thì triều đại nào cũng có, Tống, Minh, Thanh sau này không thiếu, đặc biệt so với Bách quan hành thư của đời Thanh thì Lý Nghĩa Phù mới nhập môn thôi.
Sở dĩ Vân Sơ có cuốn sách mà Lý Nghĩa Phù cho coi như cọng cỏ cứu mạng này là vì Đồng Bản lũng đoạn thị trường sách hai vùng Lạc Dương, Trường An rồi.
Những xưởng in đó không nhất định của Đồng Bản, nhưng nếu tra kỹ sẽ thấy Đồng Bản mới là chủ lớn nhất của những xưởng in đó.
Bởi thế bất kể là Lý Nghĩa in cuốn sách đó ở đâu, nội dung cuối cùng đều được phản hồi cho Ôn Nhu.
Mọi người cho rằng Vân Sơ chỉ si mê Trường An, y không hứng thú với Lạc Dương, không can dự vào nơi này.
Họ đúng một nửa.
Vân Sơ chỉ không can dự vào quan trường thôi, nhưng y can dự vào bách nghiệp của Lạc Dương, từ xưởng in, vận chuyển, khách sạn, nhà ăn, lương thực, vải vóc, nhuộm và y phục làm sẵn.
Mang thủ đoạn làm ăn ở Trường An tới Lạc Dương thì cơ bản là vô địch.
Lấy lương thực ra nói, hiệu lương thực ở Lạc Dương đều là mở cửa hiệu, ngồi đuổi ruồi đợi khách tới. Trong mắt người Trường An không khác gì buôn bán thời nguyên thủy. Bách tính Trường An căn bản không cần tới hiệu lương thực nữa, hiệu lương thực với mỗi vị khách đều ghi chép lại, một khi phát hiện người ta sắp hết lương thực là dựa theo số lượng mua lần trước chở tới tận nhà.
Thế nên nếu đi qua mấy cửa hiệu lương thực ở Trường An thấy hỏa kế người ta ngồi ngáp thì đừng nghĩ là họ không buôn bán được.
Thủ đoạn này mang tới Lạc Dương, chẳng bao lâu nữa bách tính Lạc Dương sẽ bị hiệu buôn lương thực Trường An phân chia sạch.
Vận chuyển cũng vậy, các xa hành của Trường An những năm qua sản xuất rất nhiều loại xe ngựa với tính năng khác nhau, đối tượng nhắm vào là củng cố bộ phận khách quen.
Gia quyến một quan viên nhỏ thuê một cỗ xe du xuân, thấy xa phu phục vụ rất tốt. Nửa năm sau cần xe, họ mừng rỡ phát hiện, vẫn là cỗ xe dùng nửa năm trước, vẫn là xa phu mặt mày hiền lành chất phác, thích cười nhưng không lắm mồm.
Phục vụ như thế thời gian dài, lại xảy ra chuyện vàng mười không đổi là xa phu dũng cảm bảo vệ khách, thì người ta muốn dùng xe sẽ lựa chọn duy nhất một nơi.
Chuyện như thế kể không hết nữa rồi, Trường An đã quá khác biệt, cả Lạc Dương cũng không cách nào so sánh.
Đoàn người Vân Sơ có bách nghiệp đứng sau lưng, tới Lạc Dương điều kiện ăn ở thuận tiện so với hoàng đế chỉ hơn chứ không kém.
Giống như chuyện rất nhiều quan viên có nhà ở Trường An, nay hoàng đế chuyển tới Lạc Dương thì họ cũng có nhà ở Lạc Dương.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Nhà của Vân Sơ ở Lạc Dương không ở trong nội thành mà bên chùa Bạch Mã, hơn nửa cũng giống trạch viện ở phường Tấn Xương, mở cửa sau là thấy chùa Bạch Mã rồi.
Hoàng đế muốn phong thiện Thái Sơn, Huyền Trang đại sư càng sống càng giống Phật thì làm sao thiếu được, đương nhiên Tôn thần tiên cũng được mời.
Huyền Trang đại sư tới Lạc Dương liên ở trong chùa Bạch Mã, còn Tôn thần tiên thì chưa tới Lạc Dương đã bị Kỷ vương Lý Thận khóc lóc đón tới vương phủ của mình rồi. Tôn thần tiên ở Trường An không chịu chuyển tới Lạc Dương làm Lý Thận cơ bản sống trong cảnh đêm không dám ngủ.
Trạch viện Vân gia ở Lạc Dương lớn gấp năm lần ở Trường An, vì nơi này do ba trạch viện ghép lại mà thành còn có một hậu hoa viên lớn dùng chung. Nếu chặn nguyệt môn đi sẽ lập tức thành ba trạch viện độc lập, nên vừa vặn cho ba nhà Vân, Ôn, Địch vào ở.
Quản gia ở đây là Lưu Trụ, con của Lưu Nghĩa, so với cha hắn thì tính hắn quá thành thật, nếu ở Trường An không thích hợp, nếu ở mảnh đất ít phải giao tiếp với người ngoài, láng giếng là đám hòa thượng trọc đầu thì lại quá hợp.
Trước khi ba nhà lên đường đã có người quét dọn nơi này rồi, nên chỉ nửa canh giờ là bố trí xong mọi việc, ăn một bữa cơm rồi đi nghỉ sau hành trình dài nửa tháng.
Lý Trị dắt gấu lớn đi dạo trong rừng trúc một vòng, tới bên suối dùng nước rửa mặt, hắn thích làm vậy, sảng khoái hơn, chỉ khi nào ở bên gấu mới có thể làm thế.
Sau khi Tả Xuân chết, Thụy Xuân thành thái giám đi theo bên hoàng đế, còn võ sĩ hùng tráng như núi thì bây giờ tóc mai đã điểm sương.
"Người ở Trường An tới chưa?" Lý Trị mặc cho nước suối chảy trên mặt xuống cằm, ướt cả vạt áo cũng không lau đi:
Thụy Xuân vội bẩm báo:" Bẩm bệ hạ, đoàn người từ Trường An đã tới Lạc Dương vào trước giờ ngọ một khác, tới giờ vẫn đang lần lượt vào thành."
"Vân Sơ dẫn theo một trăm mười sáu người, chủ yếu là gia phó, có thể nói là đi cả nhà rồi."
"Tiết Nhân Quý dự kiến hai ngày sau mới tới nơi, theo ý chỉ của bệ hạ dẫn theo 8000 phủ binh Trường An."
Lý Trị ngửa mặt lên trời, cảm thụ sự sảng khoái do nước suối lạnh mang tới:" Vân Sơ từ lúc tới Trường An đã có hành động gì chưa?”
Người từ Trường An tới thuộc phạm vi giám sát đặc biệt, Vân Sơ càng như thế, Thụy Xuân bẩm báo: "Khả năng là do đi đường vất vả, cả ba nhà Vân, Ôn, Địch sau khi tới nơi ở bên chùa Bạch Mã thì không ra ngoài nữa, chỉ phái thân tùy đem thiếp tới lại bộ, chắc là mai sẽ tới báo danh." Lý Trị thở dài:" Nhìn tựa hồ kẻ nào kẻ nấy thức thời, nhưng thực ra chẳng kẻ nào làm người ta yên tâm, đúng là coi Trường An thành nhà mình rồi. Bên này vừa mới có chút phong thanh là Lý Nghĩa Phù gặp nạn, lá gan lớn quá rồi."
"Tới Lạc Dương mà không vào cung gặp trẫm dập đầu kêu oan, mà thản nhiên đi ngủ, không biết hối lỗi là gì."
"Thôi vậy, y không tới gặp trẫm thì trẫm tới gặp y, hỏi xem y còn nhớ lúc cùng trẫm túng luận thiên hạ bên ruộng bông không?"