Q5 - Chương 137: Công chúa Lý thị. (1)
Q5 - Chương 137: Công chúa Lý thị. (1)Q5 - Chương 137: Công chúa Lý thị. (1)
Lý Trị lần này ra ngoài hết sức kín tiếng, không trống giong cờ mở, đợi khi hắn tới đại môn Vân thị thì phát hiện nơi này rất náo nhiệt, thái tử Lý Hoằng đã tới trước hắn một bước.
Thụy Xuân nhận lệnh, lập tức lặng lẽ khống chế toàn bộ trạch viện Vân gia, ai nấy ở nguyên chỗ cũ, không được phép cử động hay báo tin. Lý Trị dẫn theo gấu lớn, cùng với Thụy Xuân và đám võ sĩ tiến vào Vân gia, quản gia Lưu Trụ lòng như lửa đốt, nhưng chỉ biết đứng im tại chỗ mồ hôi ròng ròng.
Ở tiền viện Vân gia, Lý Trị thấy thị vệ Đông cung, đám người này cũng nhanh chóng bị khống chế, đi tới trung đình thì thấy hoạn quan và cung nga. Hỏi ra mới biết Lý Hoằng một mình vào hậu trạch Vân gia, không dẫn theo hộ vệ, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Hành vi này của Lý Hoằng trong mắt Lý Trị không phải là khinh suất, không phải là vì tín nhiệm Vân Sơ, mà là có điều bí mật muốn nói không muốn cho ai biết.
Đám hộ vệ đi theo vì thế càng thêm cảnh giác, mỗi bước chân tựa hồ có thích khách nhảy ra ám sát vậy.
Tới hậu trạch, qua một hòn giả sơn lớn, Lý Trị không hề thấy cảnh thái tử và Vân Sơ ngồi trong đình bốn bề vắng vẻ mật mưu. Ngược lại hắn thấy Lý Hoằng chạy nhảy trong hành lang quanh co, truy đuổi mấy đứa bé, chỉ bằng tiếng cười vang vang kia, hắn biết tâm tình nhi tử đang cực tốt.
Vân Sơ thì ngồi dựa vào ghế, chẳng biết ngủ hay thức, bên cạnh là Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tay cầm mấy tờ giấy đỏ mặt tía tai cãi nhau. Còn có một cái bếp than đang đun nước, nước sôi rồi, phó phụ đổ vào ấm trà nhỏ trước mặt ba người họ.
Một đám phụ nhân trải chiếu ngồi quỳ trên bãi cỏ, dù không nhìn thấy mặt, nhưng hẳn là thê thiếp của ba người.
À, chỉ có thê, không có thiếp, trong ba nhà đó toàn là chính thê cả, không hề có thiếp thất. Khung cảnh đang yên bình là thế, hoàng đế vừa xuất hiện, dù không gây ra động tính gì lớn, tất cả như khựng lại. Dù là Vân Sơ và Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đang chơi đấu địa chủ, dù là đám phụ nhân đang cắn hạt dưa tán gấu, Lý Hoằng đang la hét nô đùa với Lý Tư, Vân Cẩn, tất cả đồng loạt nhìn vê một hướng.
Lý Hoằng lập tức đứng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc rất tự nhiên, còn phần Vân Sơ đang giả chết và Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đang cãi nhau ai ăn gian tức thì biến thành quan viên Đại Đường đầy chính khí.
Lý Trị đi thẳng tới chỗ Vân Sơ, mở miệng ra đã mắng:" Ngươi to gan lắm, dám mưu sát tể tướng đương triều."
Vân Sơ gãi đầu nhìn trái phải như đang không biết hoàng đế nói chuyện với ai, sau đó mới thi lễ, làm cho một tràng dài:" Vị thần lần này tới đây là để cung nghênh bệ hạ trở vê Trường An, một năm nữa thôi là Đại Minh cung xây xong, một năm rưỡi nữa là Hưng Khánh cung hoàn thành. Còn vê phần cung điện ở Khúc Giang đã được sửa sang như mới."
"Nếu như bệ hạ lo Thái Cực Điện ẩm thấp, có thể ở Đại Minh cung, nơi đó chẳng những khô ráo thoải mái, không khí cũng trong lành. Nếu bệ hạ lo mùa đông lạnh có thể ở Hưng Khánh cung, nơi đó hỏa long trải qua đại tượng cải tạo, dù là mùa đông cũng ấm như xuân."
"Nếu như bệ hạ vẫn thấy nóng, có thể tới Khúc Giang, nơi này khác xưa..."
Lý Trị không đợi Vân Sơ khoe khoang hết, hừ lạnh:" Trâm hỏi ngươi ngươi vì sao ám sát Lý Nghĩa Phù? Đừng lải nhải."
Vân Sơ thi lễ:" Trường An là trạch viện cát tường của bệ hạ, loại người âm tư âm hiểm, lòng dạ bất trắc không nên tới Trường An thì hơn, như thế phá hỏng dương khí bệ hạ tích góp."
"Giỏi, giỏi lắm, ngươi không chối cãi phải không?" Lý Trị giận tới chỉ mặt Vân Sơ, tên Nhị Bách Ngũ này vẫn ngang ngược như thế, nhất thời tức tới không nói thành lời:" Ngươi ... Ngươi, được lắm! Vậy trẫm phái Lý Kính Huyền tới quản lý Trường An."
"Người này là là chính nhân quân tử, tất nhiên là tốt ạ, ai đi cũng được, dù là Thượng Quan Nghi thì thần cũng giơ tay hoan nghênh, miễn là không phải đám người âm u tới đó là được."
Lý Trị không tỏ thái độ gì, quay sang thái tử:" Bình thường không thấy ngươi tới chỗ trãm, vậy mà tới đây thật nhanh."
Lý Hoằng đáp rất chính thức:" Do nhi thần lâu rồi không gặp muội muội."
Lý Trị bấy giờ mới nhìn Lý Tư rụt rè nấp sau lưng Lý Hoằng nhìn mình, vẫy tay gọi.
Lý Tư nhút nhát tới thi lễ, lí nhí gọi một tiếng phụ hoàng.
Ấn tượng của Lý Trị về Lý Tư không nhiều, chỉ nhớ năm đó đứa bé này sinh ra nhỏ như con mèo, yếu ớt tới chẳng khóc quấy, tựa hồ chẳng sống được bao lâu. Vậy mà bây giờ đã thành tiểu nữ tử cao ráo mỹ lệ rồi.
Tất nhiên là không xinh đẹp bằng nữ tử mà hắn thường gặp, nhưng hơn ở khỏe khoăn, nhìn vừa rồi nô đùa với Lý Hoằng là thấy.
Lý Trị quay sang Ngu Tu Dung vẫn đang khom người thi lễ:" Giáo dưỡng rất tốt, khổ cho ngươi rồi."
Ngu Tu Dung vội nói không dám, Lý Tư kéo ngay Vân Cẩn sau lưng ra, đẩy tới trước mặt hoàng đế:" Phụ hoàng, đây là phò mã tương lai của con."
Uỳnh! Tựa hồ như có quả tạc đạn ném giữa đám đông, làm tất cả choáng váng, xung quanh như chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây, nước chảy dưới cầu nhỏ.
Không phải tất cả, tuy Lý Tư nói như thế rất vô lễ, nhưng Lý Trị vô cùng hoan hỉ, đúng, phải thế này mới là nữ nhi của trẫm, trước mặt tên khó bảo Vân Sơ, như thế mới thể hiện phong phạm hoàng gia.
"Ha ha ha ha." Lý Trị ngửa mặt cười vang, bao chuyện không vui trước khi tới đây đều bị quét sạch:
Khuê nữ của trẫm làm rất tốt, thử hỏi thiên hạ có nữ nhi nào dám nói với phụ mẫu như thế.
Lý Trị nhìn Vân Sơ kinh ngạc tới há hốc mồm, nhìn Ngu Tu Dung thì mặt hiện lên vẻ tức giận, không khống chế được vẻ mặt trước hoàng đế nữa, Lý Trị cứ như uống một cốc rượu nho ướp lạnh.
Vẻ mặt này đã nói lên rất nhiều điều, tuy hai người này nuôi dưỡng khuê nữ y từ lúc lọt lòng, nhưng khuê nữ của mình không phải đứa bảo sao nghe vậy, bình thường ắt làm phu phụ Vân Sơ cực kỳ đau đầu.
Quá hiểu cái thói của những công chúa Đại Đường, Lý Trị chẳng ngạc nhiên về hành vi của khuê nữ, nếu sau này có chuyện gì, đó là do phu phụ Vân Sơ không biết dạy bảo.
Tên Vân Sơ này không theo đuổi tước vị, không hứng trí với tiền tài, loại người vô dục vô cầu đó khiến Lý Trị có rất ít thủ đoạn đối phó.
Bây giờ khuê nữ giúp hắn một chuyện lớn.
Nghĩ tới đó tâm tình Lý Trị càng tốt hơn, kéo Vân Cẩn lại nhìn kỹ hơn, thấy đứa bé này bụ bẫm khỏe khoắn, mắt sáng mặt ngọc, tương lai ắt là dung mạo thượng thừa, cởi ngọc bội xuống, đặt vào tay Vân Cẩn:" Thượng cho ngươi."
Vân Cẩn tạ ơn hoàng đế, không sợ hãi như những đứa bé nhà khác.
ebookshop.vn