Q5 - Chương 138: Công chúa Lý thị. (2)
Q5 - Chương 138: Công chúa Lý thị. (2)Q5 - Chương 138: Công chúa Lý thị. (2)
Lý Trị mắng Lý Tư: "Bừa bãi, chuyện hôn sự do cha mẹ định đoạt, đâu tới lượt ngươi quyết."
Miệng nói thế nhưng nụ cười hiện rõ lên mắt rồi, ý tứ quá rõ ràng, thế nên Lý Tư không sợ, còn ôm tay Lý Trị lắc:" Phụ hoàng đồng ý đi."
Lý Trị cười vui vẻ:" Chuyện này cần mẫu hậu ngươi đồng ý mới được."
Vừa rồi còn hớn hở, nghe tới mẫu hậu mặt Lý Tư tái đi thấy rõ, nó cảm giác phụ hoàng dễ nói chuyện hơn, ôm chặt lấy không buông, ánh mắt nhìn Lý Trị đầy mong đợi.
Lý Trị thâm thở dài, hắn chợt nhớ tới Cao Dương công chúa, rất lâu trước kia, cũng hay làm thế với phụ hoàng hắn.
Lý Hoằng thấy Lý Tư quân lấy phụ hoàng thì tóm cổ áo ném sang bên, mời phụ hoàng thăm quan hoa viên hậu trạch Vân thị.
Có lẽ vì vừa rồi Lý Tư mang tới cho hoàng đế một niềm vui lớn, Lý Trị không truy hỏi chuyện ám sát Lý Nghĩa Phù nữa.
Ngược lại, hắn rất hứng thú với đồ gia dụng, vật dụng mới của Vân gia, đặc biệt là trâu gỗ ngựa máy, nhìn là biết không phải vật phàm, hắn say mê quên cả gâu lớn không theo bên cạnh.
Còn gấu lớn từ lúc thấy Vân Sơ đã nằm bẹp ra đất, hai tay ôm đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân, ai bảo năm xưa nó đang sống tiêu diêu tự tại trong rừng trúc thì người này xông vào đánh nó cực thảm.
Tiếp tục đi tới tiểu viện Lý Tư ở, Lý Trị cau mày lại, rõ ràng viện tử chỉ có mấy gian phòng thế này không phù hợp với yêu cầu về nơi ăn ở của công chúa Đại Đường.
Được cái tiểu viện nhỏ, nhưng rất tinh xảo, chưa nói đâu xa, riêng hai cây phong lá đỏ trồng trong sân đủ thấy Vân thị rất dụng tâm bố trí tiểu viện này.
Một cây nằm ở trung tâm, một cây ở trước cửa sổ, cửa sổ là loại song hoa, được gắn tấm lưu ly ở trung tâm. Lý Trị cũng là người sống rất phong nhã, hắn biết cách bố trí này, tuy trong sân chỉ có hai cây phong, nhưng từ trong phòng nhìn ra cửa sổ, nhờ góc độ sẽ cảm giác như thấy cả rừng phong lá đỏ.
Lý Tư nhiệt tình mời Lý Trị vào khuê phòng của mình, Lý Trị vừa mới đi vào liền ngửi thấy mùi lê thoang thoảng, thơm mà không làm người ta thấy ngấy, nhẹ mà không nhạt, hương thơm biến ảo.
Đây là thứ trầm hương phối hợp nước lê, hương hoa, chế tác rất đơn giản, nhưng khó là ở phần tỉ lệ phối hợp, làm không tốt là có mùi lê thối.
Nên loại này hoặc đặt như vàng, hoặc rẻ như bùn.
Loại hương mà Lý Tư Dung tất nhiên là cao cấp nhất, một lượng hoang kim chưa chắc mua được một lạng hương này.
Lý Trị hít một hơi:" Thơm lắm."
Lý Tư hớn hở khoe:" Điều phối loại hương này dễ lắm ạ, quan trọng phải dùng dầu đảo qua tỳ sương, vớt cặn tỳ sương ra, lấy dầu còn lại điều phối."
"Loại hương này còn có thể xua được ruồi muỗi, mùa hè đốt thứ hương này trong phòng có thể bách độc bất xâm. Phụ hoàng khi nào về mang theo một ít, đều do hài nhi đích thân điều phối, ngoài kia không có đâu."
Lý Trị nghe thấy hai chữ tỳ sương là chân rất muốn chạy khỏi nơi này, nhưng bị Lý Tư ôm chặt lấy tay không cho đi.
Lý Tư năm xưa rụt rè nhút nhát là vì nó biết mình là đứa bé bị bỏ rơi, lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, luôn sợ hãi. Nhưng mười mấy năm qua sống ở Vân thị sớm xóa bỏ đi tính nhút nhát này rồi, vì ảnh hưởng từ a nương hung dữ, Vân Na cô cô nghịch ngợm không sợ trời sợ đất, địa vị Vân gia ở phường Tấn Xương càng không phải nói, nên rốt cuộc nuôi ra được cô công chúa bạo dạn.
"Phụ hoàng đừng lo, tỳ sương đảo qua dầu, tuy còn chút độc tính, nhưng không ảnh hưởng tới sức khỏe con người."
Lý Trị nhìn thấy trên bàn cùng có hai bộ y phục, tuy chất liệu và chế tác cầu kỳ, nhưng quá cũ rồi, tò mò hỏi:" Vì sao đặt y phục cũ lên đây?" Lý Tư đang ríu ra ríu rít liền xìu xuống.
Lý Hoằng ở bên giải thích:" Lúc mới tới Vân gia, Tư Tư sợ hãi, cứ khóc mãi không ngủ, Vân phu nhân cầu xin ma ma ben cạnh Tư Tư về cung, lấy y phục cũ của phụ hoàng mẫu hậu. Vân phu nhân dùng y phục này bọc lấy Tư Tư, muội ấy mới yên, cứ thế cho tới năm sáu tuổi..."
Lý Trị không phải người thân thiết với con cái, nhưng nhìn khuê nữ thiệt thòi từ nhỏ này, lòng không khỏi bùi ngùi:" Vân gia đối xử với con có tốt không?"
Lý Tư rơi nước mắt, nhưng lại cười ôm tay Lý Trị:" Hài nhi ở Vân gia rất tốt, phụ hoàng đừng tự trách."
Lý Trị thở dài, xoa đỉnh đầu Lý Tư:" Đó là số mệnh của con, con là công chúa, phải kiên cường."
Lý Tư lấy ống tay áo lau nước mắt:" Phụ hoàng, hài nhi đưa người đi xem cái này hay lắm."
Lý Trị thấy nữ nhi khôi phục lại sự hoạt bát, vui vẻ đi theo.
Đi xuyên qua tiểu viện, Lý Trị thấy một căn nhà gỗ không lớn, vốn là cây hóe lớn, giờ cầy lá bị chặt hết quá nửa, căn nhà dựng lên giữa thân cây to bằng mấy người ôm, cách đất ba thước.
Vân Sơ thấy Lý Trị muốn đi theo khuê nữ thì bước ra cản lại:" Bệ hạ, không nên xem thì hơn."
Nếu Vân Sơ không nói thì Lý Trị chẳng có mấy hứng thú đâu, nhưng y vừa lên tiếng, Lý Trị liếc một cái, theo khuê nữ vào trong nhà gỗ.
Không nghe thấy tiếng hét của Lý Trị, Vân Sơ hơi tiếc. Lý Hoằng nhỏ giọng hỏi:" Không làm phụ hoàng ta sợ quá chứ?”
"Dù sao cũng chẳng chết được." Vân Sơ cho hai tay vào ông tay áo, hời hợt nói. Những thứ độc vật trong phòng là do Lý Tư tốn hơn nghìn quan thu gom được, trong căn nhà gỗ nhỏ đó có thể tìm được trên sáu thành kịch độc của Đại Đường.
Có điều là vật chết, không hại người được. Lý Tư tuy chưa từng ở trong hoàng cung, nhưng bên cạnh có đại ma ma là người sống nửa đời trong hoàng cung rồi, nên không lạ gì. Nó đánh chết cũng không chịu về hoàng cung, lại biết thứ cấm ky của hoàng cung, nên lợi dụng thứ cấm ky này để cách tuyệt mình ở ngoài hoàng cũng, không khiến không ai dám ức hiếp nó.
Hoàng tộc toàn hạng ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà.
Cái tính thích đánh người của Lý Hoằng cũng là một thủ đoạn kiểu như thế.
Vân Sơ nghiêng người nói nhỏ với Lý Hoằng:" Lát nữa nhớ đổ hết tội cho Tôn thần tiên nhé."
Lý Hoằng nghiêng người đi, lùi ra sau một bước, kìa kìa, coi người làm đệ tử nói gì kìa, ngài không sợ đứa đệ tử nào đó học theo à?
Khi Vân Sơ và Lý Hoằng đang thì thâm với nhau thì Lý Trì mặt tím tái từ trong nhà gỗ đi ra, Lý Tư thì vui vẻ đi theo, còn giới thiệu với Lý Trị nó mua được rắn hổ mang từ thương nhân Lạc Dương.
ebookshop.vn