Q5 - Chương 139: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (1)
Q5 - Chương 139: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (1)Q5 - Chương 139: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (1)
Mặt Lý Trị âm u tựa hồ chảy ra nước, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhất nhìn Vân Sơ.
Chuyện này nhìn có vẻ không là gì, kỳ thực còn nghiêm trọng hơn chuyện ám sát Lý Nghĩa Phù, Vân Sơ không dám chậm trễ, vội thi lễ chủ động nói:" Vi thần cũng thấy An Định công chúa tiếp xúc với thứ có độc này là không ổn, thường ngày nghiên cấm công chúa tiếp xúc."
Hiển nhiên lời giải thích này không làm hoàng đế hài lại, miệng Lý Trị mím mặt nãy giờ, rít ra hai chữ :" To gan!"
"Từ khi lão thần tiên tìm ra ngưu đậu, lão nhân gia hứng thú rất lớn với thứ có độc..."
"Câm mồm, chớ lấy lão thần tiên làm cớ bao biện. Người đâu, An Định công chúa hoang đường vô lễ cực điểm, nhưng niệm tình tuổi nhỏ, trách phạt tiên sinh là Vân Sơ, tới khuyến giới tràng quay mặt vào tường mười ngày để hối lỗi."
Hoàng đế miệng ngậm thiên hiến, nói ra là pháp luật, Vân Sơ không còn đường giải thích, rất nhanh có hai hộ vệ tới sau lưng y, đợi hoàng đế đi rồi sẽ áp giải Vân Sơ đi sám hối.
Lý Trị đùng đùng nổi giận rời Vân gia, con gấu lớn rối rít chạy theo, hộ vệ hoàng gia vây chặt Vân thị cũng đi. Vân Sơ nhìn huynh muội Lý Hoằng, Lý Tư chỉ biết than nghiệp chướng:" Có hai đứa học sinh như các ngươi đúng là phúc khí của ta mà."
Lý Tư bị nước mắt làm ướt đẫm mặt, nhưng không khóc thành tiếng, ôm lấy Vân Sơ, thi thoảng nấc lên từng tiếng nhỏ.
Vân Sơ võ vỗ đầu Lý Tư, giúp nó lau nước mắt rồi lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào cái mũi vểnh của nói:" Đừng hối hận là được."
Lý Tư nghẹn ngào:" Con không bao giờ hối hận."
Vân Sơ đợi Lý Tư bình tĩnh lại bảo Ngu Tu Dung mang cho mình quần áo để thay, sau đó cùng hai hộ vệ rời nhà. ....... "Tức chết trẫm rồi, tức chết trẫm rồi ..." Tiếng gầm giận dữ của Lý Trị không ngừng vang lên trong Tử Vi Điện:
"Không biết hối lỗi, không biết hối lỗi, tên Nhị Bách Ngũ đáng chết đó, trẫm đem khuê nữ thi ân giao cho y nuôi dưỡng, y lại dạy ra một độc phụ. Vân Sơ, trẫm không bỏ qua cho ngươi.
Lý Hoằng vừa vội vội vàng vàng chạy về dập lửa, ở ngoài nghe thấy phụ hoàng gào thét, lẫn vào đó còn có tiếng ư ử của con gấu lớn. Xem ra lần này phụ hoàng thực sự tức giận rồi, ngay cả con gấu lớn thường ngày không đụng vào chỉ một ngón tay cũng gặp tai kiếp.
Bây giờ mà mình vào thì chịu nạn thay cho con gấu lớn là cái chắc.
Nhưng Lý Hoằng càng hiểu, phụ hoàng nổi giận là vì mất thể diện hoàng gia chứ chẳng thương yêu gì nữ nhi, vì hắn còn có hai người tỷ tỷ đang giặt quần áo ở Dịch Đình cung kia kìa.
Người duy nhất có thể xoa dịu lửa giận của phụ hoàng chỉ có mẫu hậu của hắn thôi, chuyện này không liên quan gì tới tình cảm phu thê, mà hai người họ quen sự tồn tại của nhau, đồng thời hiểu đó là minh hữu tốt nhất trong thiên hạ.
Nhiều năm trước Hứa Kính Tông dạy hắn, hoàng đế và thần dân thiên hạ kỳ thực đối đấu với nhau.
Đạo lý này hắn không tán đồng, con dân sao lại là kẻ đối đầu với hoàng đế được chứ? Hắn suy nghĩ rất nhiều, gần đây trải qua một loạt chuyện hắn mới dần ý thức câu danh ngôn "nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền" của thái tông hoàng đế còn có thể hiểu cách khác.
Thuyền và nước vốn là hai thứ khác biệt, làm sao mà thành một thể được.
Nước có thể cảm thụ được sự bàng hoàng của thuyền không? Thuyền có cảm thụ được sự thống khổ của nước không?
Hai thứ khác biệt hoàn toàn, làm sao có thể cảm thông được với nhau.
Có điều Lý Hoằng không đi tìm mẫu hậu, vì hắn tin, phụ hoàng nổi giận như thế thì mẫu hậu sẽ tới nhanh thôi. Quả nhiên Lý Hoằng kiên nhẫn đợi thêm một lúc thì mẫu hậu dẫn theo đoàn cung nga, hoạn quan tới, trong đó không ngờ còn có cả Tôn thần tiên.
Lý Hoằng không khỏi rùng mình, quả nhiên không gì qua mắt được mẫu hậu.
Vũ Mị nhìn thấy Lý Hoằng, dừng bước mắng:" Sao lại bừa bãi như thế?"
Lý Hoằng mặt mày vô tội:" Hài nhi không ngờ phụ hoàng đột nhiên giá lâm, Lý Tư nhất thời kích động, để phụ hoàng thấy mấy thứ không nên thấy."
Vũ Mị thi lễ với Tôn Tư Mạc:" Chuyện Lý Tư làm, lão thần tiên có biết?"
Tôn Tư Mạc nhíu mày:" Bách độc cũng là bách dược, người khác thu gom độc vật có nhiều hạn chế, lão đạo thấy An Định công chúa hứng thú với mấy thứ lạ lùng, nên giao cho công chúa thu gom. Hoàng hậu, chuyện này có gì không ổn?"
Vũ Mị lần nữa thi lễ:" Lão thần tiên thì không phải cấm ky gì, chỉ là Lý Tư..."
Tôn Tư Mạc nghiêm mặt nói:" Đứa bé đó hồn phách không đầy đủ, sống được bao năm như thế đã ngoài dự liệu của lão đạo rồi, hoàng hậu còn muốn nó thế nào nữa? Không thể cho nó làm vài việc nó thích à?"
Vũ Mi khó xử, nàng muốn nói, Lý Tư mang huyết mạch hoàng tộc, tiếp xúc với độc vật là cấm ky. Thế nhưng nghĩ tới trong mắt lão thần tiên , căn bản không có bách tính, hoàng tộc, đánh nuốt lời muốn nói trở lại, vội vàng đi vào trong điện.
Tôn Tư Mạc đợi thêm một lúc, thấy bên trong yên tĩnh rồi thì cũng vào, Lý Hoằng muốn đi theo nhưng bị Thụy Xuân cản lại.
Nửa canh giờ sau Lý Hoằng rốt cuộc cũng được vào Tử Vi Điện, liền thấy phụ hoàng, mẫu hậu và Tôn thần tiên đang cùng nhau uống trà, trò chuyện, thi thoảng còn có tiếng cười phát ra, làm gì có chút tác giận nào.
Lý Hoằng đuổi cung nga đi, tự mình giúp ba vị trước mắt nấu trà.
Qua hai tuần trà mới nghe phụ hoàng nói:" Đạo trưởng, trong mắt ngài thì độc vật là một phần quan trọng của dược liệu. Nhưng với người thường mà nói, đó là thứ hại người."
Tôn Tư Mạc thong thả đáp:" Hôm nay bệ hạ thấy những thứ độc vật đã chết không có chút nguy hiểm nào hết. Độc vật ngay vào lúc chết đi, độc tính đã giảm tám thành, đợi phơi khô thì là thực phẩm chứ không phải là độc vật."
Lý Trị ô một tiếng:" Nói thế con rắn chết đi không còn độc nữa?"
Tôn Tư Mạc lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ít chất lòng trong suốt vào cốc trà ngay trước mắt đế hậu:" Đây chính là nọc độc của rắn hổ mang vừa lấy hôm nay, vốn là phải phối thuốc dùng, nhưng bị hoàng hậu triệu vào hoàng thành. Bây giờ bốn canh giò qua đi, độc tính giảm một nửa rồi, đợi mai thì không còn tác dụng nữa."
Nói xong liền uống luôn.
Lý Trị nhìn mà sững sờ, lẩm bẩm:" Quả nhiên là lão thần tiên."
Tôn Tư Mạc đặt chén xuống:" Nếu trong miệng bệ hạ không có vết thương thì uống cũng không sao."