Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1123 - Q5 - Chương 140: Món Nợ Nữ Nhỉ Trả Không Hết. (2)

Q5 - Chương 140: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (2) Q5 - Chương 140: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (2)Q5 - Chương 140: Món nợ nữ nhỉ trả không hết. (2)

Chuyện độc vật coi như được giải quyết, Vũ Mị sắc sảo nhìn Lý Hoằng:" Nói vậy là Lý Tư không muốn vào hoàng thành chứ gì?"

Lý Hoàng vội vàng đáp:" Muội ấy muốn chứ ạ."

"Nếu muốn vì sao còn đụng vào thứ cấm ky này, còn nữa, ta nghe nói Lý Tư cũng tiếp nhận nhân mã mà Vân Na để lại ở Trường An đúng không?"

"Mẫu hậu, cả thiên hạ này chỉ có Lý Tư có thể tiếp nhận sản nghiệp của Vân Na, dù Vân Sơ nhận thì e cũng bị đàn hặc có lòng bất thần."

Lý Trị cười nhạo:" Y suy tính thật là ổn thỏa, còn không phải do y thao túng sao?"

Lý Hoằng cười gượng:" Lý Tư là huyết mạch của phụ hoàng mẫu hậu, sao có thể bị thao túng, muội ấy nhận thì chủ ý do muội ấy đưa ra."

Lý Trị hừ một tiếng:" Nó còn muốn chọn Vân Cẩn làm phò mã."

Lý Hoằng nuốt nước bọt, lẩm bẩm:" Không phải con cũng muốn cưới Vân Na sao ạ, chẳng qua là phụ hoàng mẫu hậu không đồng ý..."

Vũ Mi quay sang Lý Trị nói:" Vân Na đã sinh ra một khuê nữ, tóc đen..."

Tin tức quá đột ngột, Lý Hoằng tức thì như bị sét đánh chết đứng luôn tại chỗ, hắn không hề biết gì cả, hắn có con rồi à? Là khuê nữ sao?

Vũ Mị như nói một chuyện bình thường, hỏi Lý Trị:" Ý bệ hạ ra sao?"

Lý Trị cũng không có mấy phản ứng, khó hiểu hỏi lại:" Sao là sao?"

"Thì có nên ban tên, sắc phong."

Lý Trị quay sang nhìn Lý Hoằng chưa hết bàng hoàng:" Còn ngây ra cái gì, đó là trưởng nữ của ngươi, ngươi không đặt tên cho nó à? Nếu để Vân Na đặt một cái tên ngu xuẩn của người Tắc thì ngươi chịu đấy."

Lý Hoằng phải dùng hai tay nắm chặt chân mình, cố gắng ổn định tinh thần:" Phong thiện Thái Sơn xong, hài nhi định tuần du Tây Vực, được không ạ?" Lý Trị không đáp mà nói:” Ngươi tự nói xem."

Tôn Tư Mạc từ lúc uống xong chén trà có độc rắn thì như ngủ rồi vậy, người tuy ngồi đó nhưng hồn thì lên tới cõi thần tiên rồi.

Lý Hoằng hít sâu một hơi, buông hai tay nắm đùi ra, nói với Vũ Mị:" Hai vị tỷ tỷ của con vẫn ở trong Dịch Đình cung Trường An, ngày ngày giặt quần áo, nay tuổi đã lớn, hai nhi thấy sớm hôn phối, mẫu hậu thấy sao?"

Vũ Mị không nói không rằng, chỉ hời hợt phất tay, chẳng qua chỉ là hai tiểu tiện nhân thôi, nàng không để vào mắt nữa.

Lý Hoằng tiếp tục nói:" Lý Tư thì cứ như vậy đi ạ, muội ấy vốn không thông minh cho lắm, nhiều chuyện không hiểu được, từ nhỏ không được dạy quy củ trong cung, nếu ép làm theo quy tắc hoàng gia thì cũng thiệt thòi."

Vũ Mị cười lạnh:" Vậy nữ nhi ở tận Tây Vực của ngươi thì sao?"

Lý Hoằng bình thản đáp:" Vân Na sẽ chăm sóc tốt cho nó ạ."

Lý Trị đứng dậy, đi tới đá con gấu lớn năm co ro một góc nãy giờ, rời khỏi điện:" Rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ đế vương rồi."

Vũ Mị mời lão thần tiên đi cùng mình, để lại một mình Lý Hoằng, câu chuyện kết thúc dang dở không có câu trả lời nào rõ ràng, nhưng hoàng gia giao lưu là vậy, nếu ngươi không thể lĩnh hội được, vậy chỉ có thể trách mình.

Lý Hoằng tất nhiên sẽ hiểu, không trả lời tức là phụ hoàng mẫu hậu sẽ không quản chuyện Lý Tư nữa, Lý Hoằng mừng thay cho đứa muội muội này, có gân như mọi thứ của công chúa, nhưng không bị ràng buộc nhiều, thực sự là chuyện tốt.

Không hay ở chỗ Vân Na, hiển nhiên là phụ hoàng và mẫu hậu vẫn rất chú ý khống chế Phật quốc Tây Vực, nên tin tức của mẫu hậu còn nhanh hơn của mình.

Có điều Lý Hoằng vẫn muốn đợi tin tức chính xác từ chỗ Vân Na truyền tới, như vậy mới có thể lo liệu.

Dù thế nào thì Lý thị hắn lại gây ra thêm một món nợ với nữ nhi rồi. .......

Cùng lúc đó Vân Sơ xách bọc hành lý vào khuyến giới tràng của lễ bộ, thở dài nhìn cảnh tượng quạnh quẽ.

Không phải nói nơi này ít người mà vô cùng yên tĩnh.

Khuyến giới tràng là một nơi tĩnh mịch, cảm giác đó do hơn trăm cây hòe cực lớn tạo thành, dưới những tán cây cổ thụ đó bố trí mấy chọc căn nhà tranh, nhìn màu sắc cỏ lớp mái là biết chỉ phí không rẻ.

Vân Sơ đi vào không có ai để ý, y cũng không để ý tới người khác, đi quanh một vòng, tìm vị trí tốt nhất, căn nhà mới nhất, đi vào trong, tóm cổ người trong nhà ném thẳng ra ngoài.

Người bị ném kia là ai cũng vậy thôi, từ lâu Vân Sơ đã ngộ ra chân lý, dù là Quốc tử giám hay ở trại giam, làm ác bá luôn sống thoải mái nhất.

Người trung niên bị Vân Sơ ném ra trên tứ tuần, hiển nhiên là một viên quan thức thời, bị Vân Sơ ném đi như rẻ rách mà không giận, trở mình phủi bụi trên cười, chắp tay về phía căn phòng:" Vị nhân huynh bên trong, có thể ném luôn cho tại hạ hành lý không?”

Đều phải tới đây kiểm điểm, tất nhiên là chẳng có mấy hành lý, Vân Sơ cũng chiều ý, ném vèo ra ngoài cửa sổ. Nhìn tên đó lặng lẽ nhặt đổ đi tìm nơi ở mới, Vân Sơ tiếc lắm.

Hoàng đế ném y vào khuyến giới tràng, mục đích hẳn là muốn dẫn mặt y một chút, vì sắp có nhiệm vụ rất quan trọng giao cho y rồi. Vân Sơ đoán, chắc là liên quan tới thống lĩnh binh mã phong thiện Thái Sơn.

Còn vê phần chuyện của Lý Tư, nói nặng cũng được mà nhẹ cũng được, tùy tâm ý hoàng đế, nên lấy có đó trừng phạt y không ai nói được gì.

Vân Sơ đoán chắc là không lâu nữa Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý vì bước sai chân khi vào đại điện nên cũng bị ném tới đây.

Lạc Dương đã vào thời tiết mùa thu gió thổi lồng lộng rất thoải mái, những chiếc lá mỏng manh trên cây hòe rụng lả tả như cánh bướm, chẳng mấy chốc làm mặt đất đầy lá vàng.

Người khuyến giới tràng rất yên tĩnh, đa phần đọc sách, một số ít thì thong thả dạo bước dưới lá rụng, chẳng ai giao lưu với ai, tựa hồ đang nghiền ngẫm triết lý nhân sinh.

Vân sơ lấy hoành đao ra đi chặt một cây thông, nguyên nhân là vì trên cây có rất nhiều quả thông khô, y muốn uống trà, lại không có gì để đốt.

Uỳnh!

Cây thông đổ xuống gây ra tiếng động rất lớn, khiến tất cả mọi người trong khuyến giới tràng đều thò đầu ra xem, cứ như rùa thỏ đầu khỏi mai, tạo thành một cảnh tượng hết sức thú vị.

Mấy con sóc kinh hoàng chạy tán loạn.

Sau khi nhặt được mấy chục quả thông khô, Vân Sơ liền bỏ mặc cái cây đáng thương nằm chỏng chơ ở đó.

Vân Sơ lục lọi bọc hành lý do Ngu Tu dung chuẩn bị, có cái bếp lò gấp đơn giản, một bộ dụng cụ pha trà. Ngoài kia đám người thèm khát cây thông không khách khí nữa, chạy ra phân thây cây thông, thông còn ẩm, nhưng không sao, chẻ ra phơi hai ngày là dùng được rồi.

Ngọn lửa bắt vào quả thông khô, cột khói đầu tiên từ lúc khuyến giới tràng thành lập tới nay cũng bay lên.

Không lâu sau có tiếng bước chân gấp gáp không hề phù hợp với không khí yên tĩnh nơi này, quản sự mặt mày nghiêm túc xuất hiện nhìn Vân Sơ đang uống trà:" Nơi này cấm khói lửa."

Vân Sơ thản nhiên đốt bếp:" Nghĩ cái cớ khác đi, cớ này ngươi vừa nghĩ ra thôi."

"Tử nói, xạ hữu tự hồ quân tử, thất chư chánh hộc, phản cầu chư kỳ thân."

"Nghĩa là gì vậy, giải thích hộ ta."

Quản sự ngớ người, hắn không ngờ ở nơi chỉ có quan lớn mới được vào hối lỗi này lại có người không hiểu Trung Dung:" Ý là ngươi không bắn trúng bia thì không thể tìm sai lầm từ tấm bia, mà phải xem lại bản thân."

"À, ra vậy, thụ giáo rồi." Vân Sơ hỏi:" Đỗ tiến sĩ thứ mấy vậy?"

"Không có duyên tham gia khoa cử." "Lão tử đứng thứ chín khoa tiến sĩ, ngươi thấy ngươi có tư cách giảng giải đạo lý trước mặt ta à?"

Mặt quản sự đo như gấc chín, nói lớn:" Tứ nói, ba người đi cùng nhau ắt có thầy ta."

Vân Sơ thấy nước lại lần nữa sôi rồi, đá một phát tên quản sự lắm mồm lăn quay khỏi phòng, tiếp tục yên tĩnh thưởng thức trà.
Bình Luận (0)
Comment