Q5 - Chương 141: Khác biệt về trình tự.
Q5 - Chương 141: Khác biệt về trình tự.Q5 - Chương 141: Khác biệt về trình tự.
Người tới Khuyến giới tràng xưa nay đều rất yên tĩnh, chưa từng có ai âm ĩ như Vân Sơ, y tới được nửa ngày thôi mà tất cả mọi người đều biết có nhân vật như vậy tới rồi.
Thế nhưng cũng chẳng có gì thay đổi, ai ở phòng người nấy, lặng lẽ làm việc của mình.
Nơi này đúng là một chỗ có thể khiến người ta tĩnh tâm lại để suy nghĩ, người được vào đây thân phận đều không đơn giản, hoặc là hoàng đế cần dùng tới, nếu không đã đưa thẳng vào chiếu ngục rồi.
Hoàng đế muốn bọn họ yên tĩnh suy nghĩ điều gì, chủ yếu là nghĩ cho rõ, mình phục cho ai, phải phục vụ thế nào? Chỉ có người suy nghĩ thấu triệt, qua được khảo hạch của hoàng đế mới được trọng dụng.
Vì thế dù Vân Sơ dù có tự tung tự tác, quản sự với người tới đây suy nghĩ đều tỏ ra rất khắc chế.
Chuyện đúng như Vân Sơ nghĩ, y vừa mới uống trà xong, dập lửa trong lò, đang ra suối nhỏ rửa dụng cụ pha trà thì Bùi Hành Kiệm vác một cái bọc lớn đi vào.
Vân Sơ có hơi thất vọng, y thà phải vào đây là vì chiếu cố không tốt cho Lý Tư, khiến cho Lý Trị nổi giận còn hơn, như thế đó thuần túy vì hành vi thương con của một người cha, vậy mà cả chuyện đó cũng thành cơ hội để lợi dụng được.
Lâu rồi không gặp, Bùi Hành Kiệm bây giờ trông giống một quan văn hơn là một võ tướng, lục bào bị cái bụng hắn đẩy lên cao, trông giống như con cào cào lớn.
Nhìn thấy Vân Sơ rửa dụng cụ pha trà, Bùi Hành Kiệm đi thẳng tới:" Ngươi ở gian nào thế?"
Vân Sơ đánh miệng về phòng mình, Bùi Hành Kiệm liền đi tới gian nhà cỏ ở bên cạnh, nói với người bên trong:" Hay là ngươi đổi một chỗ khác đi."
Người trong phòng nhìn Bùi Hành Kiệm một lúc, có vẻ cân nhắc nắm đấm của hai bên, cuối cùng cam chịu rời đi. Bùi Hành Kiệm ném hành lý lên giường, lần nữa tới chỗ Vân Sơ:" Khả năng ta là quân tiên phong."
Vân Sơ không có hứng thảo luận vấn đề tiền quân hậu quân với hắn, chỉ người hắn vừa đuổi đi:" Có biết những người đó không?"
"Biết, nhưng không quen, bọn họ đều là quan viên được bệ hạ gọi từ châu huyện tới, xem ra triều đình lại sắp bãi quan đoạt tước một đám rồi."
"À, bảo sao, ta thử ném một người ra khỏi phòng, người ta ngay cả tức giận với ta cũng không thèm làm, sắp thăng tiến rồi mà, không muốn phiền phức."
Bùi Hành Kiệm kỳ thực cũng vừa làm chuyện tương tự như Vân Sơ:" Nếu ta đoán không nhầm thì đây là những người mà chúng ta phải tiếp xúc chủ yếu trong thời gian phong thiện Thái Sơn, vậy mà bọn họ có vẻ không muốn dính dáng tới chúng ta. Thế thì phiền toái đây."
"Nói với chúng ta làm gì, họ chỉ cần biết hoàng đế thôi."
Ngoài công vụ ra thì Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm bây giờ chẳng còn nhiều chuyện mà nói với nhau nữa, rửa xong dụng cụ pha trà, Vân Sơ về phong ngủ.
Bùi Hành Kiệm cũng về phòng, trải giường nằm xuống, thở dài nhắm mắt lại.
Khi trời sáng khi Vân Sơ rửa ráy xong thì tên quản sự bị Vân Sơ đá ngày hôm qua dẫn một đám phó dịch đưa đồ ăn tới.
Vân Sơ nhìn một cái liền khó chịu, vì tên quản sự mang tới là quân lương.
Đại Đường trước kia không có quân lương cố định, có gì ăn nấy, từ khi lương thực phong phú hơn, mới xuất hiện thứ lương thực cố định mà Vân Sơ thấy trước mắt.
Một phần mỳ rang trộn ít bột xương trâu, một phần thịt khô, một ít rau muối, một ít bột đậu khô dùng để pa nước uống, bên trong có cho ít muối.
Tướng sĩ trong quân thích loại quân lương này chứ Vân Sơ thì không, mùi vị chỉ vẻn vẹn là ăn được thôi.
Vốn thứ này có thể làm ngon hơn, ít nhất bột rang có thể làm thành bánh, gia vị phong phú hơn cho thêm mỡ, thậm chí là thêm gói đường. Xưởng ở Trường An kiến nghị thứ quân lương đó, nhưng Tiết Nhân Quý từ chối, hắn nói không thể cho quân tốt ăn ngon, sẽ giảm sức chiến đấu, Tần binh sẽ không chịu được khổ chiến nữa.
Đó là điều Vân Sơ hay chướng mắt với tên thống soái con lừa đó.
Vân Sơ chuyển ánh mắt từ thứ quân lương ngứa mắt sang tên quản sử thích Trung Dung, hắn liền nhảy một phát ra sau, tránh rất xa mới nói:" Đây là quy của trong khuyến giới tràng.
Phó dịch mang nước sôi tới, chẳng bao lâu mùi bột xương trâu trong bột mì rang lan tỏa khắp nơi, nhưng không át được mùi thối trên người Tiết Nhân Quý mà Vân Sơ ngửi thấy.
Quả nhiên chốc lát sau Vân Sơ thấy Tiết Nhân Quý đang húp bột mì ở trước cửa một gian nhà cỏ, nói vậy tên này tới đây vào đêm hôm qua.
Vân Sơ nói với tên quản sự:" Mang quân lương số hai tới đây cho ta, đừng nói là ngươi không?”
Tên quản sự vẫn đứng ở xa xa, lắc đầu:" Thực sự không có."
Khi Vân Sơ chuẩn bị đi tới cho tên này một trận nữa thì Tiết Nhân Quý nói:" Lạc Dương không có quân lương số hai như ngươi nói."
Vân Sơ chuyển hướng sang chỗ Tiết Nhân Quý:" Vậy ngươi giải thích cho ta, hai vạn phần quân lương số hai đưa tới quân doanh của ngươi đâu? Ngươi nuốt hết rồi à?"
Tiết Nhân Quý vừa ăn vừa nói:" Tiết mỗ chưa bao giờ uống máu binh sĩ, quân lương số hai huyện Vạn Niên đưa tới một phần trong kho ở Trường An, một phần đưa tới Nam Chiếu. Phủ binh nơi đó một khi vào núi tác chiến, rất khó có đồ ăn nóng."
Vân Sơ nhìn Tiết Nhân Quý đem toàn bộ quân lương cho vào bát nguấy lộn lên thành thứ khó coi, hừ một tiếng:" Nhà quê!"
Tiết Nhân Quý cười nhạt:" Ngươi muốn khiến quân Trường An chỉ có thể làm quân Trường An, thứ mưu đồ này mỗ gia không để ngươi thành công đâu."
"Ngươi tưởng tượng thì tùy ý ngươi, lòng mỗ có nhật nguyệt chứng giám, ngươi tới từ bao giờ?"
"Chập tối vào thành, trời tối đã tới đây. Phải rồi, phân phối cho ngươi toàn quân Trường An, hài lòng chưa?”
Vậy là mọi chuyện rõ ràng, lần này bảo vệ hoàng đế đông tuần do Tiết Nhân Quý đứng đầu, hắn chẳng chút khách khí nắm hết binh quyền.
Bùi Hành Kiệm thì biết mình là quân tiên phong, Vân Sơ tới giờ mới biết mình lĩnh hậu quân.
Tuy chỉ là khác biệt nhỏ về trình tự thời gian, nhưng nó thể hiện mức độ tín nhiệm về ba người trong lòng hoàng đế.
Vân Sơ không ăn quân lương, vì y biết xương trâu rất quý, không thể nào có chuyện đám đồ tể rửa sạch xương rồi cho vào cối xay xay thành bột, bên trong chắc chắn là xương lợn, xương cừu thậm chí là xương gà vịt và những thứ không rõ.
Vân Sơ không muốn đoán lai lịch số xương đó, cho nên y ăn lương khô Ngu Tu Dung chuẩn bị.