Q5 - Chương 142: Mở đầu mối họa phiên trấn.
Q5 - Chương 142: Mở đầu mối họa phiên trấn.Q5 - Chương 142: Mở đầu mối họa phiên trấn.
Khuyến giới tràng chẳng vì có thêm Tiết Nhân Quý và Bùi Hạnh Kiệm mà trở nên sôi nổi hơn. Ngược lại từ khi ba người bọn họ tới, những người tới trước suốt ngày trưng ra bản mặt người chết, trừ lễ nghi tối thiểu vẫn giữ ra thì coi ba người bọn họ là không khí.
Tới khi binh bộ thượng thư An Lạc huyện công Nhâm Nhã Tương dẫn một đám người tới thì không khí mới sôi động hơn.
Chủ yếu vì vị thượng thư béo tốt ấy tới nơi chia người ở đây thành ba nhóm, lần lượt do Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ chỉ huy.
Trưa hôm đó, ba đội ngũ liền có khác biệt vê cơm nước, mười sáu bộ hạ do Vân Sơ dẫn dắt thì bắt đầu ăn thịt trâu cả tảng, trong khi đám bộ hạ của Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm vẫn ăn quân lương số một.
Sở dĩ có thay đổi như vậy vì trong số người theo cùng Nhâm Nhã Tương có một đám quân y theo quân, mà thủ lĩnh số quân y này chính là người nghiêm túc đối xử với tất cả mọi người như nhau, Lão Hà Hà Bình Thư.
Lão Hà khám bệnh cho Vân Sơ, nói y bị bệnh rồi, phải ăn khẩu phần bệnh nhân để bồi bổ, nếu không sẽ không đủ sức khỏe để đảm nhận nhiệm vụ hoàng đế giao. Quản sự nhớ tới cú đạp của Vân Sơ, đành phải công nhận là y bị bệnh.
Mới sáng sớm khi Tiết Nhân Quý dẫn bộ hạ chạy quanh quân giáo trường thì Vân Sơ cùng đám bộ hạ ngồi quanh bếp lò uống trà, thảo luận những vấn đề họ phải đối diện trên đường đi.
Bùi Hành Kiệm cũng đang nói oang oang trong phòng, bọn họ là tiên quân, phải diệt trừ mọi nguy hiểm có thể có, mở đường cho hoằng đế, nhiệm vụ rất nặng nề.
"Chuyện của chúng ta phải làm rất phức tạp, nói là hậu quân chẳng bằng nói là đội thu dung, chuyện tác chiến phòng ngự sẽ không tới lượt chúng ta phải lo, điều duy nhất chúng ta phải chịu trách nhiệm là đảm bảo vấn đề lương thực không được thiếu."
Vân Sơ tay cầm ấm trà đem hết nhiệm vụ của hậu quân nói rõ một lượt, tiếp theo là mọi người tự do phát biểu, y muốn từ phát biểu của đám bộ hạ xem hoàng đế quyết tâm chấp hành chính sách "binh không biết tướng, tướng không biết binh" tới mức nào.
Nhìn từ lịch sử thì Đại Đường làm chuyện này rất tệ, nếu không đâu ra loạn phiên trấn làm Đại Đường từ cường thịnh cắm đầu xuống không cách nào gượng dậy được?
Vân Sơ cũng chẳng định chắn đứng cái họa phiên trấn, vì dù y có làm thế chăng nữa, sau này vẫn có tên hoàng đế khác tự tìm đường chết, họa phiên trấn vẫn xảy ra.
Hơn nữa bây giờ Lý Trị phòng họa biên trấn rất nghiêm ngặt, đều là nhờ y cả, dù y thấy hoàng đế đề phòng nhầm người rồi.
Chuyện không phải bắt đầu từ bây giờ, mà từ khi y nắm quyền ở thành Đại Hành trong chuyến đông chinh Cao Câu Ly, giờ nghĩ lại hành vi của mình lúc đó, Vân Sơ cũng thấy sống lưng lành lạnh, vì khi đó y hành xử không khác gì quốc vương một nước.
Kỳ thực tới tận bây giờ Vân Sơ vẫn là kẻ thống trị thành Đại Hành, chỉ là bằng phương thức khác thôi.
Hậu quân có tám nghìn thiết ky, hai nghìn bộ tốt, ba vạn dân phu.
Vân Sơ có quyền sinh sát với bốn vạn người, cho dù giết oan ai đó, chỉ cần y hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thuận lợi bàn giao quân quyền thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Giống như thời ở Liêu Đông, y phải cúi đầu nghe lệnh Lý Tích không dám nói nửa chữ không, vì chủ soái muốn giết ngươi thì ngươi sẽ hết thôi.
Giờ Vân Sơ là chủ soái.
Ánh mắt Vân Sơ nhìn quanh tính xem nên chặt đầu ai tế cờ lập uy, toàn gương mặt lạ, cũng tốt, giết đi đỡ gánh nặng tâm lý. Trưởng sử Vũ Văn Tĩnh có vẻ là người tỉnh ý, phát hiện ánh mắt bất thiện của Vân Sơ, cười gượng nói:" Quân hầu, chúng ta là hậu quân, ngài không cần hại đồng liêu."
Vân Sơ cười nói:" Lệnh tôn Vũ Văn Sĩ Cập khi làm đô đốc Lương Châu, một ngày giết hai bảy mảnh tướng, tức thì chỉnh đốn xong quân đội, quân lệnh đưa ra không ai dám không tuân, đến nay còn được tán dương. Vì sao tới chỗ bản hầu lại không cho giết người lập uy?" Vũ Văn Tĩnh vội nói:" Gia phụ giết 27 người, trong đó 19 người là hàng tướng, 8 người còn lại là kẻ gây loạn lòng quân. Chúng ta ở đây đều là người chiết trùng phủ đường hoàng, khác nhau lớn lắm."
Vân Sơ không đáp mà nhìn đám bộ hạ:" Trước kia mỗ hỏi Lương công chỉnh đốn quân kỷ ra sao, Lương công nói, kế chỉ có hai cách, một là giết, hai là thưởng. Thưởng thì quân vụ chưa hoàn thành, vậy chỉ còn một cách thôi."
"Anh công có thói quen giết nữ tế lập uy, có thể thấy đó là chuyện thường tình thôi, hay là các ngươi rút thăm đi, để xem ai chết, vậy là công bằng phải không?"
Vũ Văn Tĩnh ho một tiếng:" Bọn thuộc hạ nhất định nghe quân hầu sai đâu đánh đó, không dám làm trái."
Những người còn lại mặt trắng bệch, nói nhau đứng lên, chỉ trần nhà thề sẽ tuân lệnh.
"Chúng ta là đồng bào tình thâm, bản soái không phải là người bạo ngược nhất định phải giết ai đó."
"Quân uy có thể không lập, quân kỷ không thể không chỉnh đốn, bản soái chuẩn bị bố trí 100 đao thủ phủ trong quân, chuyên ứng đối với chuyện bất pháp. Các ngươi đều thề tuân thủ quân pháp, vậy bản soái xem các ngươi làm thế nào, đừng chỉ nói lời hay ho với ta."
Vũ Văn Tĩnh cùng chúng tướng mặt mày rời đi, vừa ra ngoài nhà cỏ, Vân Sơ đã nghe thấy tiếng chửi bới om xòm, chủ yếu chửi y không phải người.
Trong quân vốn có quân tư mã phụ trách quân luật, Vân Sơ thiết lập đao thủ phủ, nói cách khác y tự nắm quân kỷ, gạt quân tư mã ra ngoài.
Cho nên vừa rồi quân tư mã mắng chửi Vân Sơ dữ nhất.
Kỳ thực ở trong quân mắng chửi quan trên chẳng phải chuyện gì lớn, đừng mắng trước mặt là được, đương nhiên cũng có loại dũng mãnh thích mắng trước mặt, loại như thế thường đều kiếm được kết cục da ngựa bọc thây.
Chẳng còn cách nào, liền một lúc bị hoàng đế nhét cho mười chín bộ hạ, tương lai lại còn dựa vào mười chín người này quản lý nhiều người hơn nữa. Đã thế còn chẳng có thời gian làm quan, thích ứng, đừng nói người ta chửi Vân Sơ, trong lòng lúc này có khi đi đâm Vân Sơ thủng lỗ chỗ rồi.
Vân Sơ còn nghĩ, nếu đến Lạc Dương mà phải tiếp nhận quân vụ sẽ điều đám người ở Trường An từng theo y đi Liêu Đông tới, giờ xem ra không xong.
Hoàng đế muốn y thống lĩnh đội ngũ bốn vạn người mà trước kia chưa từng quen biết.
Giờ Vân Sơ đã hiểu vì sao Lý Tích thích giết nữ tế chỉnh đốn quân kỷ rồi, so với ông ta, Vân Sơ còn chẳng có thân binh.
Vì thế Vân Sơ đành lập một đội đao thủ phủ trăm người, một khi gặp phải kẻ không nghe lời có thể lấy ném chén rượu làm hiệu lệnh, đao thủ phủ xông ra chém con bà nó thành thịt băm luôn.