Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1126 - Q5 - Chương 143: Công Chúa Bị Bỏ Rơi.

Q5 - Chương 143: Công chúa bị bỏ rơi. Q5 - Chương 143: Công chúa bị bỏ rơi.Q5 - Chương 143: Công chúa bị bỏ rơi.

Bởi vì ở chỗ Vân Sơ có thể ăn cơm giành cho người bệnh, cho nên buồi trưa Bùi Hành Kiệm cũng tới ăn chực, Tiết Nhân Quý không tới, hắn đồng cam cộng khổ với bộ hạ.

Bùi Hành Kiệm ăn một miếng thịt trâu rồi mới lấy đũa chỉ Tiết Nhân Quý đằng xa:" Hắn chính là thứ khốn kiếp đưa ra kiến nghị thủ tiêu thân quân trong soái trướng, cùng hàng ngũ với thứ thôn phu ngu dốt đó đúng là sỉ nhục của chúng ta."

Vân Sơ lần đầu nghe chuyện này:" Sao hắn lại làm cái chuyện hại người không lợi mình thế?"

Bùi Hành Kiệm khinh bỉ:" Muốn lấy lòng bệ hạ, đồng thời tỏ ra hơn chúng ta thôi."

Vân Sơ nhặt ở dưới đất lên một cục đá, nhè đầu Tiết Nhân Quý ném cái vèo một cái, sau đó lập tức cầm bát cơm lên ăn:" Ngươi định ứng phó với chuyện này ra sao?"

Tuy Vân Sơ ném đá rất chuẩn, nhưng bị Tiết Nhân Quý trở tay bắt được, hắn chẳng thèm quay đầu nhìn, chẳng tới kiếm chuyện.

Bùi Hành Kiệm vừa ăn vừa nói:" Hắn là loại người đó, làm việc thì tỏ ra quang minh chính đại, thực tế là loại tâm địa ác độc."

"Lão tử nhất định dâng tấu lên bệ hạ, ngươi có theo không?"

Vân Sơ gật đầu:" Được, nếu ngươi nghĩ như thế thì ta theo.".......

Lý Tư dẫn ma ma và cung nữ vào Chiêu Dương cung bái kiến Vũ Mị, nhưng gặp lúc Vũ Mị không khỏe, không gặp được.

Khi nó thất vọng chuẩn bị rời đi thì có một tên béo mặc áo gấm hoa, đầu đội kim quan từ thiên điện nhảy ra, đi vòng quanh Lý Tư, phát hiện cổ tay Lý Tư đeo chuối vòng trân châu rất đẹp, thằng béo dùng cánh tay nần nãn thịt kéo ống tay áo Lý Tư, muốn lấy chuỗi vòng trân châu.

Thằng bé béo không kéo nổi Lý Tư, lấy Lý Tư đứng đó trơ trơ thì lớn tiếng quát:" Tiện tỳ to gan..." Hai chữ tiện tỳ vừa ra khỏi miệng, Lý Tư vung tay lên giáng cho thằng béo một cái tát.

Chát -

Một tiếng kêu đanh gọn vang lên, tay Lý Tư vừa rời má thằng béo, cái má trắng trẻo tức thì hiện lên dấu tay rõ ràng.

Chưa bao giờ trải qua chuyện này, thằng béo bị tát cho ngu cả người, đứng đần ra tại chỗ, quên cả phản ứng.

Mãi hồi lâu sau thằng béo mới không tin nổi hét lên:" Ngươi đánh ta à?"

"Nói đúng rồi!" Lý Tư kéo bàn tay che mặt của nó ra, lại chát một cái nữa, tát cho má bên kia cũng có thêm một dấu tay:

Thằng béo lần nữa chết đứng tại chỗ, còn hoạn quan cung nga đi theo thằng béo như ngày tận thế tới nơi, quỳ rạp xuống dập đầu như giã tỏi.

Lý Tư lấy khăn tay ra, tủm tỉm cười lau máu mũi cho thằng béo:" Lợn Con, gọi một tiếng tỷ tỷ đi."

Thằng béo đó chính là Lý Hiển, hai hạt nước mắt to lăn qua gò má đỏ rực, nhưng bị Lý Tư nhìn chằm chằm, nó không dám khóc, thân thể béo tròn run lên không kiểm soát được.

Lý Tư thấy máu mũi Lý Hiển lại chảy liền xe khăn tay ra, làm thành hai cục nhét vào mũi Lý Hiển, thấy máu không chảy nữa bẹo cái má phính kéo mạnh sang hai bên:" Gọi tỷytểẻ"

"Tỷ tỷ ..." Lý Hiển miệng bị kéo căng rất đau, hàm hồ gọi:

Lý Tư hài lòng:" Thế có phải tốt không? Ta là tỷ tỷ của ngươi, không phải tiện tỳ, tiện tỳ là đám đang quỳ dưới đất kia kìa, đừng có gọi sai."

Lý Hiền chưa từng thấy tỷ tỷ hung ác như vậy, rối rít gật đầu.

Lý Tư buông tay ra:" Ngoan quá, được rồi, giờ thì có thể khóc được rồi đấy."

Tức thì tiếng khóc của Lý Hiển rung chuyển Chiêu Dương điện. Vũ Mi ở hậu điện cũng nghe thấy tiếng khóc của Lý Hiển, tất nhiên nàng cũng biết chuyện Lý Tư đánh Lý Hiển rồi.

Cho dù Lý Hiển khóc cực kỳ thê thảm, mặt Vũ Mị cũng không có chút thương xót nào, tiếp tục xem tấu chương.

Xuân ma ma thì đứng ngồi không yên, nói:" Hoàng hậu, An Định công chúa biết dùng độc đấy..."

Vũ Mị cười:" Nó muốn lợi dụng cơ hội đánh Hiển Nhi ép bản cung phải gặp nó, vậy thì không thể chiều nó được. Nó thích đánh người thì đưa Đán Nhi với Thái Bình tới, để đám đệ đệ muội muội thấy tỷ tỷ chúng uy phong ra sao."

Tức thì không lâu sau, khi Lý Hiển vẫn còn đang gào khóc thảm thiết, Lý Tư thấy Lý Đán bầu bĩnh, cùng với Thái Bình đáng yêu như búp bê.

Lý Tư hít sâu một hơi, nó không nhìn hai đứa bé mà hét lên: " Nữ nhi Lý Tư bái kiến mẫu hậu."

Trong Chiêu Dương Điện không ai trả lời!

" Nữ nhi Lý Tư bái kiến mẫu hậu."

" Nữ nhi Lý Tư bái kiến mẫu hậu."

Lý Tư hét ba lần, khấu đầu ba lần, lần sau thê thảm hơn lần trước, khấu đầu mạnh hơn lần trước.

Chỉ có cung nhân đi ra nói, hoàng hậu bị bệnh, không tiện gặp người khác.

Lý Tư tựa hồ tuyệt vọng rồi.

Nó kéo Lý Hiền, Lý Đán tới gần, nhìn kỹ dáng vẻ của chúng, lần lượt hôn lên má từng đứa, cởi vòng trân châu xuống, đeo lên cổ tay Lý Đán, cởi từ cổ bức tượng khi còn nhỏ Vân Sơ dùng hương mộc khắc cho nó, đeo lên cổ Lý Đán.

Còn về phần Thái Bình, từ đầu tới cuối Lý Tư không nhìn lấy một cái.

Nó thấy mình đã cho tiểu nha đầu này quá nhiều rồi.

Sau đó dẫn người rời hoàng cung. Vũ Mi sau khi nghe nữ quan kể tỷ mỉ hành vi của Lý Tư ngoài Chiêu Dương cung, nàng có chút bực bội khó chịu đi quanh phòng mấy vòng, đúng là nghiệt chướng, cuối cùng thở dài nói:" Thưởng Ngu Tu Dung 300 thếp lụa trắng, 500 lượng vàng, một tòa biệt viện ở Lạc Dương."

Xuân ma ma vươn dài cổ ra, hi vọng được hoàng hậu phái mình tới Vân thị ban thưởng, kết quả hoàng hậu phái một nữ quan nghiêm túc đi, không để ý tới nàng.

Kể từ sau khi tới Lạc Dương, Xuân ma ma mất đi rất nhiều thú vui, nhất là thú vui ăn thịt, khiến cuộc sống trong cung đình của nàng trở nên u ám.

Nàng rất muốn được tới Đông cung hầu hạ Lý Hoằng, tốt nhất là thái tử đuổi luôn nàng tới Đông cung ở Trường An, ở đó không có nữ quan nào thân phận cao hơn nàng nữa, nàng có thể ngày ngày tới phường Tấn Xương chơi.

Hôm nay hoàng hậu có vẻ mềm lòng, không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của Xuân ma ma, liền cho nàng đi cùng nữ quan ban thường.

Lý Tư quay trở lại xe ngựa của mình, hai tay ôm gối, co mình ngồi trong góc hết sức đáng thương, rất lâu mới nói:" Mẫu hậu không gặp ta, dù ta đánh Lý Hiển một trận, làm nó khóc rất to cũng không gặp ta. Sau đó lại đứa Lý Đán với Thái Bình tới trước mặt ta là vì sao? Vì sao mỗi mình ta bị bỏ rơi chứ?"

Ngồi đối diện với Lý Tư là Thuần Vu thị giờ thành nữ quan của phủ công chúa, nhìn mà xót xa, tuy nói Lý Tư không muốn về hoàng cung, có đứa bé nào không quấn quít cha mẹ, tình cảm đó là thứ trời sinh không thể nói không cần là không cần, an ủi:" Chuyện này đúng với tâm ý công chúa mà, cần gì phải truy cứu ý nghĩa đằng sau."

Nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra, Lý Tư không cố kìm nén, nó cắn đầu gối, khóc tấm tưc tới khi nước mắt chảy ra hết mới lau đi:" Sau này ta sẽ không vì mẫu hậu mà đau lòng nữa."
Bình Luận (0)
Comment