Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1127 - Q5 - Chương 144: An Định Chẳng Đáng Thương.

Q5 - Chương 144: An Định chẳng đáng thương. Q5 - Chương 144: An Định chẳng đáng thương.Q5 - Chương 144: An Định chẳng đáng thương.

Lý Tư trở về tới biệt viện Vân gia, nhìn thấy Vân Cẩn dẫn trâu gỗ đứng ở đại môn lo lắng đợi mình, trên mặt Lý Tư mới xuất hiện nụ cười, chạy tới nắm tay Vân Cẩn dắt đi:" Sau này đệ sẽ không phụ ta chứ?”

Vân Cẩn không hiểu, nó đứng đợi vì Lý Tư tỷ mỗi lần vào cung lại không vui, trước kia còn thường đưa nó đi cùng mới dám vào, lần này đi một mình không biết có bị ức hiếp không, nên nó đứng đợi:" Tức là sao?"

Lý Tư vẻ mặt đáng thương: "Tức là không được vứt bỏ ta."

Vân Cẩn gật đầu rất kiên định: "Tất nhiên là không rồi."

"Ta nhớ rồi đấy."

Lý Tư nói tới đó thấy Ngu Tu Dung, tức thì mếu máo chạy tới nhào vào lòng Ngu Tu Dung không nói không rằng.

"Sau này không được dụ dỗ Mỹ Ngọc Nhi, nó còn quá nhỏ có biết gì đâu, con muốn gì nó sẽ nói đó, đợi nó mười lăm tuổi rồi hãng nói."

"Mẹ vì sao lại nghiêm khắc với nữ nhi như thế?"

Ngu Tu Dung sờ tai Lý Tư, xoắn lại:" Không nghiêm để con gây họa à?"

Lý Tư bị đau ái ái liên hồi:" Ai cũng bắt nạt con."

Ngu Tu Dung xoắn càng mạnh:" Cho nên bây giờ con tóm được ai thì bắt nạt người đó à? Còn dám giả vờ bay ra cái vẻ khóc thút thít, ta đánh nát mông."

Có câu biết con không ai bằng mẹ, nhưng Vũ Mị làm mẹ hết sức thất bại, chẳng hiểu gì về con cái, nhất là với Lý Tư.

Ngu Tu Dung thì khác, nàng nuôi đứa bé này từ khi phải ấm ngửa, chứng kiến mọi sự thay đổi của Lý Tư, hiểu nó hơn bất kỳ ai.

Mọi người đều nghĩ An Định công chúa thật đáng thương, chỉ có Ngu Tu Dung không nghĩ như thế, đứa bé này có gì mà đáng thương, nó có thiếu gì đâu, kẻ cả tình cảm cha mẹ. Như lúc còn nhỏ dễ bị sợ hãi, từng ngủ trên bụng Vân Sơ tới khi trời sáng. Lớn lên được một chút biết chạy nhảy rồi thì theo Vân Na chạy như chó hoang khắp phường Tấn Xương. Rồi lúc có tâm tư của nữ hài tử, chui vào chăn cùng Ngu Tu Dung thủ thỉ thâu đêm.

Vân Na đi rồi thì ở nhà có đám Vân Cẩn, Vân Cẩm, tha hồ làm đại tỷ bắt nạt chúng.

Từ bé tới lớn bất kể vật chất hay tình cảm nó đều đầy đủ rồi, trong cuộc sống của đứa bé này, Vũ Mị khác gì bà nương nhà bên, chẳng qua là quyền thế hơn hơn một chút.

Trước kia đứa bé này rất đơn thuần, hơi ngốc, thích ăn ngon, thích mặc đẹp, một thời ngớ ngẩn mơ ước làm hoa khôi được người ta khiêng đi diễu phố.

Sau khi nữ nhân quỷ quái Thôi Dao đó tới nhà, dạy linh tinh mới biến thành thế này đây.

Nếu nó có biểu hiện bất kỳ yếu đuối, thê lương nào trước mặt Vũ Mị hay người khác, chẳng qua là thủ đoạn để nó có được nhiều thứ hơn thôi.

Cái tính tham lam là thứ duy nhất Lý thị truyền cho Lý Tư.

Trong mắt Ngu Tu Dung, ai thương hai Lý Tư, người đó là kẻ ngốc thực sự.

"Úi da, úi da! Mẹ, mẹ nhẹ thôi, nếu mà đứt tai con là mẹ có nhi tức thiếu một tai đấy."

"Phì, phì, ai thèm đứa nhi tức này.' Ngu Tu Dung buông tay ra, song không nhịn được bợp gáy một phát:" Con chưa về đã có cung nhân tới nhà, nói là hoàng hậu ban thưởng."

Lý Tư bị bợp cho tóc tai xộc xệch, hỏi vội:" Bao nhiêu ạ?"

"Ba trăm thếp lụa trắng, 500 lượng vàng, và một biệt viện."

"Hả, ít thế?"

Ngu Tu Dung lại bợp cho phát nữa, bây giờ nàng chuyển sang thương cho Vũ Mi.

Đợi khi Ngu Tu Dung lần nữa gặp lại Xuân ma ma thì mắt đỏ hoe, nắm tay Xuân ma ma mãi không buông, tới khi nữ quan ho mấy tiếng, mới nhớ ra tiếp nhận ban thưởng của hoàng hậu.

Nữ quan đó nhìn ra, Vân thị đại phụ chẳng để ý tới phần thưởng của hoàng hậu, sau khi nhận bản thưởng thì sai phó phụ đưa hết chỗ An Định công chúa, chẳng để lại cho bản thân cái gì.

Đã thế lại còn thưởng cho những người đi truyền lệnh bọn họ rất hậu.

Làm nữ quan khó hiểu nhất là Vân thị đại phụ rất quan tâm tới Xuân ma ma, không che giấu tình cảm nồng hậu giữa bọn họ. Nhưng khi tiễn chân, tất cả bọn họ đều được một túi nhỏ, bên trong không phải ngọc thì là vàng, còn Xuân ma ma lại được bọc lớn, nhưng toàn thịt chín.

Nữ quan trở về đem toàn bộ những điều mình thấy bẩm báo vô cùng tỉ mỉ rõ ràng, kể cả quan hệ bất thường giữa Vân thị đại phụ và Xuân ma ma.

Cứ tưởng hoàng hậu sẽ vì chuyện này mà giáng tội Xuân ma ma, kết quả hoàng hậu chỉ lườm Xuân ma ma đang cúi gằm mặt, không nói gì cả.

Đợi nữ quan lui ra, Vũ Mị mới hỏi:" Ngu Tu Dung nói gì?"

Xuân ma ma thấy hoàng hậu không giận mình thì chạy tới gần cười nịnh:" Vân phu nhân nói, An Định công chúa không thiếu gì cả đâu, thậm chí còn giàu có hơn công chúa khác, nhất là sau khi tiếp quản chuyện liên quan tới Hồ thương Tây Vực thì giàu có lắm rồi."

"Vân phu nhân còn nhờ nô tỳ chuyển lời cho hoàng hậu, nói An Định công chúa tâm tính giảo hoạt, hi vọng hoàng hậu đừng để bị lừa."

Vũ Mị ngớ người mất một lúc, sau đó lại bật cười, rồi cười ta, chẳng hề giống người bị lừa, đúng là khuê nữ của mình, rất kiên cường, thế thì nàng không phải lo gì nữa rồi, tâm tình nàng rất tốt:" Ngu Tu Dung có nới tới chuyện hôn sự của Lý Tư không?"

"Không ạ, không nói dù chỉ một chữ, nô tỳ vì tò mò cũng dẫn dắt đề tài tới chuyện này, Vân phu nhân không tiếp lời. Sau đó nô tỳ tới chỗ ở của công chúa thì công chúa đang bôi thuốc lên tai, Vân phu nhân nói, trừng phạt vì lỗi bắt nạt Chu vương Hiển."

"Lỗi chứ không phải tội à?" Xuân ma ma gật đầu:" Nô tỳ nghe rõ lắm, đúng là lỗi không phải tội."

Vũ Mi nghe vậy mỉm cười, Ngu Tu Dung rõ ràng đang che chở Lý Tư, Lý Hiển hiện giờ hai má sưng vù rồi, có thể thấy Lý Tư đánh Lý Hiển không có chút nương tay nào, đâu phải là bắt nạt.

Từ một loạt hành vi của Lý Tư sau khi tới Lạc Dương có thể nói đứa bé này không vừa, hoàng đế còn nói Lý Tư rất giống Cao Dương.

Từ chuyện Vân Na, Lý Hoằng có thể thấy Vân Sơ chẳng có chút hứng thú nào với chuyện kết thân với hoàng gia, chưa từng lợi dụng chuyện đó, thậm chí trừ Lý Hoằng ra, y hoàn toàn không hứng thú tiếp xúc với người hoàng gia.

Bởi thế mọi chuyện rõ ràng do Lý Tư tự ý quyết định, mục đích của nha đầu đó là gì? Hắn là vì muốn nắm lấy chuyện làm ăn của Vân Na ở trong tay, không để phù sa chảy ra ruộng ngoài.

"Tham lam, ích kỷ, đòi hỏi vô cùng vô tận, đúng là huyết mạch của Lý thị bọn họ..." Vũ Mị nhỏ giọng lẩm bẩm, phát hiện dưới chân Xuân ma ma có một cái bọc lớn thì bảo mở ra:

Thế là cả đống thịt để lộ trước mặt hoàng hậu.

Vũ Mi cầm miếng thịt trâu lớn lên, ngửi thử, rất thơm, mùi vị này nàng cũng chưa từng thấy:" Vân thị giàu có lắm phải không?"

Xuân ma ma ngẫm nghĩ:" Không biết ạ, nô tỳ quen biết nhà họ nhiều năm, họ vẫn ở nhà nhỏ trong phường Tấn Xương, nhưng mà nô tỳ chưa từng thấy họ thiếu cái gì."

Vũ Mị trả thịt lại cho Xuân ma ma:" Trưởng tử nhà bọn họ sau này cưới Lý Tư, muốn giàu cũng khó."

Xuân ma ma không hiểu:" Hoàng hậu muốn hứa công chúa An Định cho Vân thị sao? Công chúa đâu có gả đi chứ ạ."

Vũ Mi cười to:" Không sao, cho cưới, nếu không như thế thì đứa nữ nhi đó của ta làm sao có thể mưu tính gia tài khổng lồ của Vân thị?"
Bình Luận (0)
Comment