Q5 - Chương 145: Trường An ngoài tâm tay.
Q5 - Chương 145: Trường An ngoài tâm tay.Q5 - Chương 145: Trường An ngoài tâm tay.
Ngu Tu Dung sau khi tới Lạc Dương chỉ nghỉ ngơi hai ba ngày, khôi phục lại sức khỏe sau chuyến đi dài thì bận bịu suốt.
Không chỉ nàng bận, Thôi ma ma còn bận hơn nàng, từ lúc tới Lạc Dương tới giờ là suốt ngày ở ngoài, bận rộn tra sổ sách khắp nơi.
Ở Trường An, Vân thị không tiện bố trí sản nghiệp, nếu không dễ bị đám ngự sử đàn hặc, thế nên từ lâu rồi, Vân thị đem sản nghiệp chủ yếu đặt ở Lạc Dương.
Sản nghiệp quan trọng nhất của Vân thị ở Lạc Dương là chăn đệm cao cấp, thuốc sát trùng siêu cấp, thú bông đỉnh cấp, bạch ngọc Côn Lôn, huyết mã não Tây Vực ...
Những thứ này quy mô không quá lớn, không gây chú ý, nhưng kiếm tiền nhiều, lại chẳng lo không bán được, đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được.
Vốn còn định mở hai cái Nhà ăn lớn ở Lạc Dương, kết quả chưa làm, khi trù tử Nhà ăn lớn thuận miệng khoe với với khách quen, sau này họ tới Lạc Dương buôn bán cũng có thể thưởng thức hương vị Trường An rồi.
Ai ngờ thực khách ở Nhà ăn lớn nhao nhao phản đối, bọn họ không cho Vân thị mang Nhà ăn lớn tới Lạc Dương, nếu không họ cũng không tới Nhà ăn lớn ở Trường An nữa.
Vì Nhà ăn lớn đã được coi là một phần niềm tự hào của người Trường An rồi, không được mang ra ngoài, tuy yêu cầu này rất ích kỷ và vô lý, Ngu Tu Dung vẫn tôn trọng.
Thế là người Lạc Dương muốn ăn một bữa cơm thực sự chỉ có thể tới Trường An mà thôi.
Lý Tư không gặp được Vũ Mị, cơ bản bị đuổi rồi, không phải vào hoàng cung sống nữa, thế là bị Ngu Tu Dung bức bách, đem bàn tính bạch ngọc ra, bắt đầu dẫn đại quản gia nội trạch Thôi ma ma cùng đi tra sổ sách. Không còn được thoải mái chơi đùa như trước kia nữa.
Đối với việc nữ nhi mình làm nghề thấp kém, cả Lý Trị lẫn Vũ Mị đều không nhiều lời, bọn họ cho rằng Vân gia đại phụ đang bồi dưỡng đại phụ đời tiếp theo.
Chuyện này làm Lý Trị rất hài lòng, những bất mãn và nghỉ ky trước kia với Vân Sơ tức thì bay quá nửa.
Lý Trị không thiếu tiên, hắn để ý là huyết mạch của hắn sau này sẽ phân đi một phần tiền tài của Vân gia, hắn tự tin cho rằng nếu như thông hôn vài đời, huyết mạch Vân gia sẽ bị huyết mạch Lý thị lấn át.
Nhất là khi mọi người chẳng muốn kết thân với hoàng gia, có cơ hội ra tay với trưởng tử Vân gia, Lý Trị thấy khuê nữ mình là đứa bé thông minh, hữu dụng.
"Sản nghiệp của Vân thị trừ Nhà ăn lớn ra chỉ có đất ở Khúc Giang lý là đáng giá, còn lại đều là nghề dễ làm, chẳng qua là kiếm ít tiền cho người nhà sống thoải mái một chút thôi. Nể tình y không bao giờ đụng chạm tới tiền công, trãm cho y kiếm." Lý Trị sau khi nghe nói những ngành nghề Vân thị tham gia kinh doanh thì không thèm để ý, thấy Vũ Mị muốn tra sổ sách Vân thị đúng là làm quá:
Vũ Mị thì không như thoải mái như thế, nàng đang xem một cuốn sổ dày:" Vân thị vẻn vẻn kinh doanh chăn đệm, một năm kiếm tám nghìn ba trăm quan."
Lý Trị ngớ người:" Bán chăn đệm thôi mà, sao lại kiếm nhiều thế, hơn cả thuế châu phủ một năm? Sao có chuyện thế được? Dù Vân thị có bán chăn đệm cho cả thiên hạ cũng không kiếm được đến thế."
Vũ Mị chỉ sổ sách cho Lý Trị xem:" Một bộ chăn đệm Vân thị bán với giá một con trâu, mà chỉ phí ra sao hẳn bệ hạ biết."
"Thứ đắt như vậy mà nhà huân quý, phú quý lại tranh nhau mua, cả nhà tâm trung khi cưới gà cũng muốn chuẩn bị cho nhi nữ một bộ chăn đêm. Thời gian dài, không ngờ thành phong trào ở Trường An, Lạc Dương."
Lý Trị nhanh chóng bình thường lại, kiếm nhiều mấy chỉ là chăn đệm thôi, thiếu cũng chẳng chết ai, Vân thị có lũng đoạn ngành nghề thì làm được gì? Chẳng phải muối, sắt, lương thực hay chiến mã, Lý Trị thấy không đáng lo:" Vân gia đúng là giỏi kinh doanh."
Vũ Mị đứng dậy:" Bệ hạ để Vân Sơ ở Trường An mười ba năm rồi, vậy là quá lâu." Lý Trị nghĩ lại rồi cảm thán:" Mười ba năm rồi à? Nhanh thật đấy."
"Bệ hạ không lo sao?”
Lý Trị nhìn Vũ Mị, lạnh lùng hỏi;" Lo cái gì?"
"Bệ hạ Vân Sơ không phải là tên Nhị Bách Ngũ."
"Trẫm nói phải là phải, dù y có văn hoa cái thế, võ tài bắt vương, dưới tay trẫm, y chỉ có thể làm một tên Nhị Bách Ngũ thôi."
Vũ Mị không biết Lý Trị nói lời này thật được mấy phần, chắc chắn hắn có đề phòng Vân Sơ, nhưng nàng thấy như vậy còn xa mới đủ:" Thần thiếp tới giờ không tin có người không vì tiền tài, không vì quan chức, không vì danh lợi, một lòng vì lý tưởng như Vân Sơ. Thần thiếp thấy hành vi của y không phù hợp với bản tính con người, rất đáng nghỉ."
Lý Trị vẫn bình tĩnh nói:" Vân Sơ nếu trấn thủ ở Hà Bắc, Sơn Đông, hay dù là trong Thục hay Hoài Nam, trẫm tất nhiên là sẽ không yên tâm. Nhưng nay y ở Trường An, y làm gì được?”
"Trường An là căn cơ của Đại Đường, là đất Lý thị ta lập đế nghiệp, từ huân quý, tới bách tính nơi đó đều nhận ân của Lý thị ta, sớm đã bén rễ ở đó thành đại thủ chọc trời. Vân Sơ nhiều lắm chỉ là thứ dây leo bám vào đại thụ, trông xanh tốt đấy, nhưng không có đại thụ, sẽ rời xuống đất thôi."
"Vân Sơ là một nhân tài, mấy trăm năm chưa chắc có một, nếu đã xuất hiện ở Đại Đường thì trẫm sẽ dùng hết mức, chưa tới mức không thể không chế, trẫm không bỏ y.
Giọng Lý Trị không lớn, ngữ khí kiến định, không cho chất vấn. Vũ Mị còn muốn nói, nhưng Lý Trị không có kiên nhân, hắn thấy nói về Vân Sơ quá nhiều rồi.
Bất kể Vân Sơ có vấn đề hay không, vũ Mị không nên nói thẳng ra như vậy, làm thế là không tôn trọng Vân Sơ.
Vũ Mị đành chuyển đề tài sang Lý Nghĩa Phù.
Lý Trị lắc đầu:" Người có tỳ vết có thể dùng, dùng phải phòng bị, dùng xong có thể bỏ. Điều kiện là tỳ vết đó chưa lên tới mức nhân phẩm."
Nói rồi dẫn con gấu lớn ra ngoài đi bộ, Tôn thần tiên giao cho hắn nhiệm vụ, mỗi ngày phải đi một vạn bước.
Tiên hoàng đế đi rồi, Vũ Mị vẫn đứng ở đại điện, nàng cũng không quá đề phòng, hay có ý nhắm vào Vân Sơ, nhưng mục đích của nàng là Trường An.
Hiện ai sở hữu Trường An giàu có, người đó có tiếng nói lớn nhất, không lấy được Trường An, dù nơi khác có tiếng nói lớn thế nào cũng không đủ.
Mỗi lần Trường An tiến thêm một bước là vô tình triệt tiêu đi rất nhiều nỗ lực của Vũ Mi ở nơi khác, dù nàng rất nỗ lực, nhưng lợi ích ở nơi khác không đuổi kịp lợi ích Trường An mang tới cho hoàng đế.
Lần phong thiện này là cơ hội của Vũ Mi, nàng phái Lý Nghĩa Phù đi, đáng tiếc người còn chưa rời Lạc Dương đã gặp họa. Tuy là quân bài nàng muốn bỏ, nhưng không tận dụng giá trị cuối cùng, vẫn là một nuối tiếc.