Q5 - Chương 146: Chu Hưng tới rồi.
Q5 - Chương 146: Chu Hưng tới rồi.Q5 - Chương 146: Chu Hưng tới rồi.
Lần phong thiện này Vân Sơ cùng rất nhiều huân quý bị y dùng lợi ích trói buộc phải rời Trường An, đây là cơ hội hiếm có để tiến vào Trường An, vậy mà Vũ Mi gặp bất lợi hết lần này tới lần khác. Khi nàng đang cắn môi hết sức không cam lòng đi qua đi lại trong đại điện, Nữ quan đi vào bẩm báo:" Hoàng hậu, thượng thư tỉnh đô sự Chu Hưng tới rồi ạ."
Mặt Vũ Mị thoáng qua chút mừng rỡ;ừ" một tiếng rồi đi vào sau màn, lát sau có một thanh y nhân vào Chiêu Dương Điện. Người này khiến người ta khó đoán định tuổi tác, cảm giác hắn còn trẻ, nói cảm giác vì da hắn trắng căng mịn, không có mấy nếp nhăn, nhưng gương mặt hắn cương nghị nghiêm túc, chẳng có chút sức sống nào của người trẻ, tự như lão lại lâu năm.
"Lý Nghĩa Phù đã nói chưa?”
Chu Hưng chắp tay nói:" Không biết hoàng hậu muốn Lý Nghĩa Phù nói gì?"
Vũ Mị rất muốn nói cái tên Vân Sơ, nhưng vừa rồi kiến nghị với hoàng đế đã bị từ chối, nên nói:" Lưu Nhân Quỹ."
Chu Hưng không cần suy nghĩ đã nói:" Muốn xử lý Lưu Nhân Quỹ phải qua tam tỉ tới bệ hạ, nếu không tra không được. Nếu hoàng hậu muốn, có thể ra tay từ trưởng tử của Lưu Nhân Quỹ, rồi kéo ông ta vào."
"Ta nghe nói Lưu Nhân Quỹ gia giáo rất nghiêm, ngươi làm thế nào?"
"Trưởng tử của Lưu Nhân Quỹ là Lưu Thao nay làm bác sĩ thái thường tự, người này khác hẳn phụ thân, vì bất mãn với đệ đệ quan chức cao hơn mình, nên có lời oán trách." Chu Hưng mặt không đổi sắc, giọng nói hắn nhẹ dễ nghe, nhưng đều đều ít thấy lên xuống, khiến người nghe không khỏi thấy rờn rợn:" Kẻ này từng say rượu nói với người bên cạnh, Vân Sơ có ngày hôm nay là do phụ thân hắn nâng đỡ, nhưng sau khi nắm đại quyền lại không qua lại nhà hắn."
"Hắn từng tới bái phỏng Vân Sơ, hi vọng được tiến cử làm quan địa phương, nhưng bị từ chối. Thường chửi mắng Vân Sơ là hạng vong ân phụ nghĩa." "Kẻ này đã mắng chửi Vân Sơ, ắt với phụ thân và đệ đệ cũng có oán hận. Cho nên có thể ra tay từ hắn."
Vũ Mị khẽ ồ một tiếng, không ngờ Lưu Nhân Quỹ có một đứa con như vậy:" Ngươi muốn từ vị trí lưu thủ Trường An để khống chế nơi này sao? Kỳ thực chức đó không quan trọng như ngươi nghĩ, quan trọng là hai huyện Trường An, Vạn Niên."
Chu Hưng lắc đầu, hiếm có quan viên ở trước mặt Vũ MỊị có thể đối thoại thẳng thắn như hắn:" Vi thân vốn là người Trường An, rất hiểu hai huyện Trường An, Vạn Niên. Trường An hưng thịnh là nhờ Vân Sơ, cách cục hai huyện đó không giống nơi khác."
"Phá vỡ cách cục đó thì không có lợi ích gì cả."
"Nhưng hai huyện này vẫn cực kỳ tuân thủ quy củ, tài phú thông qua lưu thủ nộp lên triều, vì vậy hoàng hậu chỉ cần lấy chức lưu thủ, nắm giữ tài phú thôi, không cần phá vỡ cách cục ở đó, để lại một nơi không ngừng sinh tài nguyên mới là thượng sách."
Vũ Mị trâm mặc:" Không phá vỡ lũng đoạn của Vân Sơ, e không dễ."
Chu Hưng chắp tay:" Điều vi thần có thể làm là dọn đường cho hoàng hậu, còn về phần sau này đi thế nào, thần không dám xen vào."
Ánh mắt Vũ Mị trở nên sắc bén:" Vậy thì làm đi."
Khi Chu Hưng từ Chiêu Dương điện đi ra, quay đầu lại nhìn đại điện trống không, lấy từ bên hông ra một cái bình nước, vặn nắp uống một ngụm rượu, sau đó đi một mạch rời hoàng cung.
Về tới đại lao hình bộ, Chu Hưng tới khu tử tù.
Lý Nghĩa Phù tứ chi buộc thừng, chân tay giang rộng nằm trên mặt đất, gương mặt bẩn thỉu dán sát mặt đất ấm thấp, chẳng còn chút nào phong thái một vị tể tướng.
Nhìn thấy giàu của Chu Hưng, Lý Nghĩa Phù gian nan ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc:" Cho ta nước..."
Chu Hưng mặt lạnh như đá nói:" Buổi sáng vừa mới làm ướt mặt đất."
"Cho ta nước." "Nói đi ngươi câu kết với Lưu Nhân Quỹ ra sao?"
Lý Nghĩa Phù sững người:" Ta mà nói ta câu kết với Lưu Nhân Quỹ thì ngươi có tin không?”
"Tin hay không không phải ở ta, nói hay không là ở ngươi."
"Ta và Lưu Nhân Quỹ không có chút dính dáng gì tới nhau hết."
Chu Hưng giọng đều đều:" Năm Long Sóc thứ hai, ngày mười tám tháng sáu, sinh nhật lão mẫu ngươi, lại đúng lúc rời mộ cha ngươi, Lưu Nhân Quỹ phái tưởng tử tới tặng quà, mỳ thọ mười cân, đào thọ một đôi."
Lý Nghĩa Phù thêu thào:" Hôm đó người tặng quà lão phu dài tới bảy mươi dặm, văn võ toàn triều đều tới, ngươi tìm được ai không tặng quà hãng nói."
" Người khác chỉ tặng quà, Lưu Nhân Quỹ tặng ngươi cặp đào thọ, ở bên trong là bốn quả đào bằng vàng, vì che giấu tai mắt người cho nên mới bọc bột mỳ ở bên ngoài thôi."
Lý Nghĩa Phù kinh ngạc ngẩng đầu lên:" Có chuyện đấy à?"
Chu Hưng nói chắc chắn:" Đúng là có chuyện này."
Lý Nghĩa Phù trầm mặc chốc lát nói:" Lão phu không biết."
Chu Hưng ngồi xuống nhìn vào mắt Lý Nghĩa Phù:" Ngươi phải biết."
Lý Nghĩa Phù sao không hiểu, phát ra tràng cười quái dị:" Ha ha ha, cũng được, lão phu với Lý Nghĩa Phù đối đầu nhiều năm, lấy ông ta ra đổi một ngụm nước uống là chuyện đẹp. Mang khẩu cung ra đây, lão phu đóng dấu."
Chu Hưng đem cái bình nước kỳ quái đeo bên hông của mình ra, vặn nắp, đổ ít rượu vào miệng Lý Nghĩa Phù, làm ông ta ho mãi không thôi."
"Đừng đồng ý nhanh như thế, khai ra Lưu Nhân Quỹ phải là chuyện đã cân nhắc kỹ càng mới được. Mai ta lại tới hỏi ông, ông nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ xem phải nói ra sao, ông và Lưu Nhân Quỹ cấu kết với nhau thế nào." Chu Hưng cẩn thận đóng nắp bình nước lại rồi đi:
Lý Nghĩa Phù gào thét, miệng phát ra tiếng đau đớn, nhưng âm thanh không lớn, đau tới đập đầu xuống đất, thuốc sát trùng chảy vào cổ họng khô khát, như vô số cương châm đâm vào.
Lúc này Lý Nghĩa Phù không còn ảo tưởng sống được nữa, trước đó ông ta nghĩ, tệ lắm thì cũng chỉ bị lưu đày mà thôi.
Song nhìn thấy Chu Hưng, ông ta biết mình chết chắc rồi.
Ông ta biết kẻ ngày, hắn là người có năng lực làm việc cực cao, trong hai năm qua, bất kỳ việc gì giao vào tay hắn cũng được chấp hành triệt để.
Đôi khi là một người thông minh cũng vô cùng thống khổ, vì từ manh mối nhỏ có thể phán đoán ra kết cục của mình. Lúc này ông ta thà mình là tên ngốc chỉ biết nghe mệnh trời, như thế còn sống được khoái hoạt thêm được một khắc.
Về tới quan thự của mình, Chu Hưng đặt bình nước lên bàn, cái bình này cũ rồi, nơi tay thường cầm vào rất bóng, chỗ khác thì xám màu.
Cũ thì cũ nhưng dùng rất thuận tay.
Bình nước của hắn bằng bạc, vặn nắp ra liền cò mùi rượu thơm ngào ngạt.
Chu Hưng uống một ngụm thuốc sát trùng cay xé, ngậm trong miệng một lúc mới nuốt, thở dài:" Thói quen cũ khó sửa..."