Q5 - Chương 147: Nhìn nhau chướng mắt.
Q5 - Chương 147: Nhìn nhau chướng mắt.Q5 - Chương 147: Nhìn nhau chướng mắt.
Cuối thu ở Lạc Dương tới rồi, trời nhiều mưa, mưa xuống một cái là không ngừng, tựa hồ muốn vắt cạn đám mây đen lơ lửng trên trời mới thôi, chỉ là chẳng biết vắt tới bao giờ, cứ ngẩng đầu lên là thấy bầu trời xám xì đáng ghét.
Mưa cũng đổ xuống khuyến giới tràng làm lá hòe rụng càng nhiều, lẫn với nước mưa, dính bết trên mặt đất, cây cây trơ tụi lá, đợi thêm vài đợt mưa nữa khi, khung cảnh nơi này tha hồ rùng rợn.
Mưa làm thời tiết mát mẻ, thậm chí đã se se lạnh rồi, Vân Sơ cùng một đám bộ hạ ăn lẩu, trong căn nhà cỏ hơi nước hầm hập, vị cay nồng lẫn mùi thơm sực nức của thị trâu từ nồi lẩu không ngừng bay qua cửa sổ, làm Tiết Quân Quý và đám bộ hạ đang chạy bộ dưới mưa cực kỳ bất mãn.
Bùi Hành Kiệm chỉ tới ăn chực cơm bệnh nhân của Vân Sơ một lần rồi thôi, dù sao hắn là chủ soái, không thể tỏ ra thiếu khí cốt như vậy.
Trong khi Vân Sơ bộ hạ ăn lẩu, thưởng thức cơn mưa cuối thu thì Bùi Hành Kiệm cùng bộ hạ nghiên cứu mở đường cho hoàng đế, hắn đã xác định xong kế hoạch, giờ an bài từng bước cụ thể.
Lý Trị tới khuyến giới tràng nhìn thấy tình hình đúng như Thụy Xuân báo cáo thì biểu dương Tiết Nhân Quý, thuận miệng khen Bùi Hành Kiệm vài câu, cuối cùng mắng Vân Sơ.
Dù được khen ngợi hay chửi mắng thì đều thông qua khảo nghiệm của hoàng đế, coi như thừa nhận những người này có tư cách hộ vệ hoàng đế đông tuần rồi.
Tiết Nhân Quý trông hùng tráng như xưa, lưng vẫn thẳng tắp, tóc vẫn đen, đôi mắt vẫn kiên định như thế, chẳng khác nhiều bộ dạng Vân Sơ từng thấy lần đầu gặp nhau, kỳ thực hắn đã già, 52 tuổi rồi. Ở tuổi này chẳng thể lên trận xung sát, song làm chủ soái lại vừa vặn.
Bùi Hành Kiệm cũng không trẻ nữa, 48 tuổi, vóc dáng kém xa hồi xưa, đã sồ sề hơn, song sương gió hơn, uy nghiêm hơn, cũng là tuổi hoàng kim của chính trị gia, là lúc gánh vác trọng trách.
So ra Vân Sơ 28 tuổi, trẻ tới mức làm người ta nhìn mà ghét, lại còn để chòm râu ngắn rất đẹp, mặt như ngọc, chính là tuổi phong hoa rực rỡ nhất của nam tử.
"Sao lại kém cỏi như thế?" Đợi trong phòng chỉ còn lại Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm, Lý Trị mắng Vân Sơ:
Vân Sơ ngại ngùng nói:" Thần vốn không bằng Lão Tiết, Lão Bùi."
Cố ý, Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm cùng ném sang ánh mắt giết người, bọn họ đang hừng hực muốn tiến bộ, ghét nhất người ta nói già.
Tiết Nhân Quý đi lên một bước, chắp tay nói:" Bệ hạ, trong đại quân tối ky lệnh xuất ra từ nhiều cửa, mạt tướng cho rằng, lệnh này bệ hạ đông tuần, có một mình mạt tướng là được rồi."
Bùi Hành Kiệm thâm mắng trong lòng, cũng bước tới:" Chuyện này thần có thể đám đương, không cần phiền người khác."
Lý Trị hai lòng nhìn Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm tranh công, đợi một lúc Vân Sơ cứ đứng yên, chẳng có chút tự giác nào, không vui:" Ngươi thì sao, không gánh được trọng trách à?"
Vân Sơ mặt mày trang trọng nói" Bệ hạ nhìn xa ngàn dặm, nếu đã dùng ba bọn thần ắt có lý do, hai tên ngốc này không hiểu tâm ý bệ hạ, không biết thẹn nói cái gì mà một mình gánh vác, thật nực cười."
Nếu không phải có hoàng đế ở đây, bằng câu này của Vân Sơ thế nào cũng có một trận đại chiến.
Tiết Nhân Quý mặt âm trâm:" Vân Sơ, ta chưa già đâu, ngươi nghĩ mình là thiện hạ đệ nhất rồi đấy à?"
Bùi Hành Kiệm cũng lửa giận ngùn ngụt:" Xin bệ hạ cho thân đánh một trận với tên cuồng đồ này."
Lý Trị áp hai tay xuống, cười nói:" Không đáng, không đáng, đều là trọng thần của trãm, có sức lực thì nên đồng lòng." Vân Sơ ở bên nói:" Bệ hạ nói đúng ạ, chúng ta cùng ra sức vi bệ hạ, không nên phân chia làm gì, ai có khả năng bao nhiêu thì làm bấy nhiêu việc mới tốt, nên thần xin hộ vệ trung quân, tránh có người già yếu không đảm nhận được trọng trách."
"Vân Sơ." Tiết Nhân Quý không nhịn được nữa keng một tiếng rút đao ra, ngay trước mặt hoàng đế, chém xuống Vân Sơ:
Vân Sơ cười ha hả nhảy ra ngoài phòng, Tiết Nhân Quý muốn truy kích nhưng bị hoàng đế gọi lại.
Thụy Xuân nhận được ánh mắt ra hiệu của hoàng đế, đao rời vỏ, đâm tới Vân Sơ như chớp.
Thân pháp Thụy Xuân rất nhanh, bước chân biến ảo, chiêu thức rất hiểm, mỗi chiêu đều chia ra nhiều biến hóa, hư hư thực thực. Một đao tấn công thương lộ, lại bất ngờ chém xuống hạ bàn, liên tục đánh cho Vân Sơ phải luống cuống chống đỡ.
Đợi khi Vân Sơ dần quen với tốc độ của Thụy Xuân thì tình hình bắt đầu thay đổi, cứ đơn giản từng đao từng đao nặng nghìn cân chém xuống. Thụy Xuân chỉ còn sức chống đỡ, mỗi lần bị một đao chém cho thất điên bát đảo, vẻn vẹn ổn định lại thân hình thì đao khác đã tới rồi...
Đợi khi Thụy Xuân bị Vân Sơ đá một phát vào bụng bay cả trượng, y chỉ đao về Tiết Nhân Quý:" Lần trước ở Trường An đánh chưa đã, nhân cơ hội hôm nay có mặt bệ hạ, chúng ta đánh một trận chứ?”
Tiết Nhân Quý nắm chặt chuôi đao, không nói một lời, đợi hoàng đế ra lệnh.
Vân Sơ cười cho đao vào vỏ:" Một nông phu nhà quê mà thôi, may mắn được thánh ân, suốt ngày bày ra cái vẻ quân đội đệ nhất nhân, Vân mỗ không chấp với ngươi, thích thì cứ làm..."
"Vân Sơ câm mồm!" Lý Trị thấy mặt Tiết Nhân Quý tìm tái thì quát lớn:
Không ngờ Bùi Hanh Kiệm mỉa mai:" Một đứa con tư sinh của hòa thượng mà cũng dám lớn lối."
Lý Trị quay sang gầm lên:" Ngươi cũng câm mồm." Khó khăn lắm mới dẹp loạn được, tiếp đó hoàng đế ban rượu, bốn người ngồi đối diện, rượu uống không ít, lời chẳng nói là bao.
Nhìn từng vò rượu biến mất, tâm tình Lý Trị rất tốt, uống không ít.
Lý Trị thấy rõ ràng, Vân Sơ có xích mích lớn với Tiết Nhân Quý, hai người này là nước với lửa, Bùi Hành Kiệm đố ky với địa vị Tiết Nhân Quý, ghen ty với tuổi tác của Vân Sơ, còn Tiết Nhân Quý ghét Vân Sơ nhưng khinh Bùi Hành Kiệm.
Bọn họ không diễn kịch, ba người này theo đuổi khác nhau, không phải người cùng đường.
Chẳng qua là nhân cơ hội ở trước mặt hoàng đế, ba người đem bất mãn giấu trong lòng thể hiện ra thôi.
Khuyên nhủ ba người một phen, Lý Trị lên xa giá rời khuyến giới tràng, thấy Thụy Xuân vẫn còn ôm bụng, hỏi:" Ngươi không đánh được Vân Sơ sao?"
Thụy Xuân gật đầu:" Chính diện không địch lại, lên ngựa càng kém hơn, nhưng nếu hạ độc thủ, nô tài vẫn có thể đấu một trận."
Ở Khuyến giới tràng, dù hoàng đế đi rồi, quan hệ ba người Vân Sơ, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm chẳng tốt hơn, nhìn nhau tóe lửa, có điều bây giờ đánh nhau không ai xem, chẳng giải quyết được gì, nên ai về phòng nấy, mai bọn họ rời khỏi nơi này, chính thức điểm binh.
ebookshop.vn