Q5 - Chương 148: Dám giết không?
Q5 - Chương 148: Dám giết không?Q5 - Chương 148: Dám giết không?
Thành Lạc Dương gần đây đông đúc hơn rất nhiều, đã thế lại còn thêm toàn người phú quý, những người này thường xảy ra xung đột với người bản địa, làm trị an rất tệ.
Nhưng mà dù tệ thì vẫn đỡ hơn thời gian trước thích khách hoành hành, đến nay bách tỉnh trong thành còn bàn tán mãi.
Mặc dù cùng là người Đại Đường, nhưng người Trường An, người Lạc dương, hay người vùng khác, phân chia rất rõ ràng.
Ôn Nhu từ khi tới Lạc Dương liền ngay lập tức ý thức được vấn đề này, vì thế hắn bỏ rất nhiều thời gian ra nghiên cứu.
Hắn cầm cuốn sổ nhỏ đi khắp nơi, hỏi chuyện người từ khắp nơi trong thiên hạ, sau đó phát hiện ra người Đường nhận thức về quốc gia này hoàn toàn khác nhau.
Đại Đường trong lòng người Trường An là uy hùng, là kiêu ngạo, vì thế không ngại tắm máu vì nó.
Trong mắt người Lạc Dương, Đại Đường lộng lẫy xa xôi, là của đế vương, của các quý nhân, không liên quan gì tới họ.
Còn về phần người ngoài à, họ không quan tâm tới Đại Đường, họ chỉ muốn thành người Trường An hoặc Lạc Dương. Như vậy còn đỡ, chứ hỏi người Sơn Đông, Hà Bắc thì thà hỏi người Đột Quyết, người Oa cho đỡ đau lòng.
Ôn Nhu thực sự bỏ rất nhiều công sức, hắn hỏi chuyện gần nghìn người, kết quả làm lòng hắn nguội ngắt.
Đại Đường lập quốc gần 50 năm, đã trải qua những thời khắc vô cùng huy hoàng, nhưng bách tính Đại Đường, dù là người có cơ hội tới Trường An, Lạc Dược, nhận thức vê quốc gia hời hợt.
Hắn thấy vấn đề ngày phải nghiên cứu sâu hơn.
Vân Sơ ở trong quân nhận được thư của Ôn Nhu, y không kìm được thở dài, bản thân y cũng nhận ra vấn đề này, vì biểu hiện của phủ binh cũng giống như thế. Tám nghìn ky binh, hai nghìn bộ tốt phân phối cho Vân Sơ đều tới từ mười sáu chiết trùng phủ của Lũng Hữu đạo, đại bộ phận là đoàn tinh nhuệ nhất trong chiết trùng phủ.
Xưa nay phủ binh Lũng Hữu đạo được người ta gọi là kiêu binh, là đội quân khó thống lĩnh nhất trong các lộ quân.
Những người này tự hình thành các đoàn thể nhỏ, sau đó dựa theo địa vực xa gần, quan hệ thân sơ tạo thành từng vòng tròn tương đối lớn hơn. Cuối cùng là dựa theo thực lực, hình thành sáu đoàn thể lớn.
Vốn mười sáu bộ tướng được Vân Sơ dùng cả bạo lực lẫn món ngon miễn cưỡng đoàn kết làm một, đến khi thực sự tiếp xúc với quân đội, trừ trưởng sử Vũ Văn Tĩnh và quân tư mã Hoắc Thiên coi như còn kiên định đứng về phía y, mười mấy người khác thì ngay lập tức hòa nhập vào đoàn thể lớn kia.
"Xem ra bản soái không giết người lập uy, thế nên có kẻ không coi lời bản soái ra gì rồi."
Trống tụ tướng vừa gõ xong, Vân Sơ nhận ra mình bị ngươi ta coi là bài vị trong điện thờ, người ta tới khấn vái xong là phủi đít đi sạch.
Vũ Văn Tĩnh gượng gạo giải thích:" Quân hầu trước kia thống lĩnh phủ binh Trường An, bọn họ là đồng hương với quân hầu nên đồng lòng. Bây giờ toàn bộ phủ binh tới từ châu phủ Lũng Hữu đạo, bọn họ đề phòng quân hầu dùng họ quá độ cũng là thường tình."
"Có điều thách bọn chúng không dám kháng lệnh quân hầu."
Vân Sơ lắc đầu:" Trong quân nếu chẳng thể sai khiến như tay chân, nói gì tới sức chiến đấu."
Quân tư mã Hoắc Thiên nhìn Vũ Văn Tĩnh một cái trước rồi mới nói nhỏ:" Các đô úy của chiết trùng phủ khống chế được quân đội, nhưng lương thảo, trang bị, thưởng phạt lại ở quân hầu.
"Quân hầu có thẻ dùng kế phân hóa, đem những thứ này phân chia một số quân đầy đủ hơn, một số quân ít hơn, bọn họ chẳng cách nào đồng lòng nữa."
Vân Sơ tựa cười tựa không nhìn hắn:" Trước kia làm thế, hiệu quả ra sao?" Vũ Văn Tĩnh biết người này không dễ qua mặt, thở dài đáp:" Bọn họ sẽ luân phiên thể hiện trung thành với quân hầu, sau khi lấy được lợi ích thì rời xa, sau hai lượt như thế thì quân vụ kết thúc, ai nấy phủi mông về nhà, từ nay không liên quan nữa."
Chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng làm người ta hứng thú hơn rồi, mặc dù Vân Sơ tuân theo tôn chỉ, quân đội phục tùng là thiên chức, nhưng quân đội không cho chút kiêu ngạo nào, chỉ biết bảo sao nghe vậy thì làm người ta quá thất vọng.
"Trong quân có bao nhiêu giáp và vũ khí có thể thay đổi?" Vân Sơ nghĩ một lúc hỏi trưởng sử Vũ Văn Tĩnh nắm giữ sự vụ hậu cần:
"Bẩm đại soái, đại tượng tác cấp 200 bộ giáp mới, 200 cây mã sóc, 1000 hoành đao, sáu trăm chiến mã, trường mâu, thiết thương mỗi thứ một nghìn ... Ngoài ra còn có các loại giáp hỗn tạp, cùng vũ khí để võ trang cho dân phu vào lúc khẩn cấp."
Vũ Văn Tĩnh trả lời đâu ra đó, con số rõ ràng rành mạch, nhìn như không phải mở miệng nói bừa mà được:
Có điều bọn họ mới nhập quân có hai ngày, nếu có chừng đó vật tư thì chỉ đếm thôi cũng chưa xong, lấy đâu con số chính xác như thế mà bẩm báo?
Tên này rõ ràng là thứ khốn kiếp, lại còn lọc lõi, muốn chỉnh đốn quân đội, giết gà dọa khỉ thì bắt đầu từ tên này là không thể sai được.
Vì thế mệnh lệnh đầu tiên Vân Sơ đưa ra là tước đoạt mọi quyền lực của Vũ Văn Tĩnh, đầy tới doanh mã phu làm mã phu, một mình phụ trách nuôi dưỡng 50 con chiến mã.
Vũ Văn Tĩnh không kinh hoàng, nghe quân lệnh xong thì ngây người chốc lát, không biết rốt cuộc mình lộ sơ hở chỗ nào để Vân Sơ tóm được.
Chuyện Vũ Văn Tĩnh bị đưa đi nuôi ngựa không gây chú ý trong quân, một quân doanh mới lập, biến động nhân sự thường xuyên là chuyện bình thường.
Vũ Văn Tĩnh tới doanh mã phu chẳng tự mình nuôi ngựa, thân phận hắn bày ra đó, chẳng lẽ còn thực sự đi nuôi ngựa à? Thế nên hắn giao quân vụ này cho mã phu khác. Mã phu khác cũng thấy đây là sự vụ bình thường, sẵn sàng giúp hắn.
Hết thảy nhìn qua đều là chuyện tất nhiên, đến khi Vân Sơ đột nhiên xuất hiện ở doanh mã phu khi mã phu cho ngựa ăn đêm.
Vũ Văn Tĩnh ngủ say không làm nhiệm vụ, theo luật phải chém.
Thấy Vân Sơ lạnh lùng đứng trước mặt, Vũ Văn Tĩnh cứng đầu nói:" Quân hầu muốn giết thì thiếu gì cớ, mỗ không phục."
Vân Sơ cười nhạt: 'Một tên trưởng sử hành quân, vậy mà vượt quyền đại tướng thống binh, chỉ quy tám nghìn thiết ky, Vũ Văn Tĩnh, ngươi suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."
Vũ Văn Tĩnh bình tĩnh đáp:" Đây là thông lệ trong quân."
Vân Sơ đi tới thêm một bước, nhìn vào mắt hắn:" Ta vừa mới nói, ngươi suy nghĩ chuyện này quá đơn giản."
"Giả như một đội quân không thể phục vụ cho Đại Đường, vậy nó là thứ có hại, thế thì phải nhổ tận gốc, đây là trong quân không cần chứng cứ xác thực."
"Niệm tình phụ thân ngươi, mau mau tìm người nghĩ cách đi. Ngươi chỉ có năm canh giờ thôi, giờ ngọ ba khắc ngày mai, nếu không có ý chỉ bệ hạ, ngươi ắt rụng đầu."
Vũ Văn Tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Vân Sơ:" Quân hâu không dám đâu."
Cha hắn Vũ Văn Sĩ Cập làm đốc quân Lũng Hữu nhiều năm, tuy đã qua đời vào năm Trinh Quan thứ mười sáu, nhưng tới nay sức ảnh hưởng vẫn lớn tới mức ân huệ tới cả đời Vũ Văn Tĩnh.
Đây là điều cả Vân Sơ cũng không ngờ tới, không thể không nói bội phục:" Ngươi không tin thì không cần làm gì hết, chúng ta cùng đợi xem."