Q5 - Chương 149: Lý Trị không còn giới hạn. (1)
Q5 - Chương 149: Lý Trị không còn giới hạn. (1)Q5 - Chương 149: Lý Trị không còn giới hạn. (1)
Quân tư mã Hoắc Thiên phát hiện ra Vân Sơ đối diện với Vũ Văn Tĩnh, toàn thân như bao phủ bởi sát khí làm người ta ngạt thở, ánh mắt hắn đầy sợ hãi.
Hắn cho rằng Vân Sơ không phải chỉ muốn đoạt lại quyền khống chế quân đội, mà là muốn tiêu diệt cả Vũ Văn thị.
Chuyện khiến một người ngoài cuộc cũng phải sợ hãi, Vũ Văn Tĩnh lại tỏ ra cực kỳ trấn định, chẳng bận tâm chuyện Vân Sơ nói muốn chặt đầu mình vào giờ ngọ ba khắc, càng vờ không hiểu trong lời Vân Sơ có ý uy hiếp giết cả nhà mình. Hắn chẳng chút sợ hãi để người ta trói lên giá, không cầu xin, cũng không nhờ người cầu cứu viện binh.
Vân Sơ biết tên khốn này dựa vào cái gì mà tự tin như thế, tất nhiên y chẳng vội vàng gì, hứng thú nhìn Vũ Văn Tĩnh bị buộc vào cột như lợn treo lên giá chờ mổ.
Đợi khi trời sáng Vân Sơ lại lần nữa gõ trống tụ tướng, chuẩn bị để toàn quân xem Vũ Văn Tĩnh bị chặt đầu tại chỗ.
Một vạn phủ binh võ trang đứng trong cảnh gió vàng bay kín trời, vô cùng hùng tráng, nhìn thấy Vũ Văn Tĩnh bị trói ở trước toàn quân, đám bộ tướng không có phản ứng gì lắm, thậm chí một vài người nhìn Vân Sơ như thể đợi trò cười.
Vân Sơ cưỡi trên mình ngựa, toàn thân võ trang đầy đủ, không chỉ đao thương mâu đầy đủ, trước giáp ngực còn đeo bốn quả lôi hỏa đạn, chẳng bận tâm ánh mắt người ta nhìn mình ra sao, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn mặt trời có chút lạnh lẽo.
Mặt trời mùa thu chẳng lên được đỉnh đầu, cho nên Vân Sơ sai làm một cái đồng hồ bóng để tính toán thời gian chuẩn xác.
Nhìn cái bóng dần dần dịch về phía giờ ngọ ba khắc, binh bộ thượng thư béo tốt Nhâm Nhã Tương vội vội vàng vàng dẫn mấy chục giáp sĩ tới nơi, Vũ Văn Tĩnh nhếch môi cười nhạt, hắn biết trước chuyện sẽ như thế, bây giờ xem Vân Sơ xuống thang thế nào.
"Quân hầu là người trí tuệ, thừa biết hắn chỉ là kẻ làm theo lệnh thôi, cần gì làm việc trở nên khó xử như thế?" Nhâm Nhã Tương thấy chuyện rất khó giải quyết sao cho vẹn đôi đường:
Vân Sơ nghiêm sắc mặt nói:" Con người ta coi như cũng thông minh, việc nên hiểu tất nhiên sẽ hiểu, có điều ta càng muốn biết, là kẻ nào hiến kế bệ hạ dùng chiết trùng phủ kiềm chế chủ soái?"
"Đại quân còn chưa gặp được kẻ địch bản thân đã chia năm xẻ bảy, đây là dấu hiệu bại quân vong quốc, ngài là binh bộ thương thư chẳng lẽ lại không nhìn ra một chút nào hay sao?"
Nhâm Nhã Tương có chút xấu hổ:" Ta sẽ mang người đi, sau đó phái cho quân hầu một vị hành quân tư mã khác tốt hơn."
Vân Sơ nhìn bóng mặt trời đi qua vạch giờ ngọ ba khắc, lắc đầu hô:" Muộn rồi!"
Lời vừa dứt, Nhâm Nhã Tương nghe thấy một tiếng pháo hiệu, mặt biến sắc quay sang phía cột trói Vũ Văn Tĩnh, hô to:” Đao hạ lưu tình."
Đúng là muộn rồi, Vân Sơ phóng ngựa tới, mạch đao tuốt ra, Vũ Văn Tĩnh hét lên:" Ngươi không dám..."
Phụt -
Cái miệng còn há ra chưa nói hết, đầu lâu lăn lông lốc đôi mắt hiện rõ sự kinh hoàng khó tin.
Toàn giáo trường im phăng phắc.
Tin tức nhanh chóng truyền về cho Lý Trị, không chỉ Vân Sơ chặt đầu Vũ Văn Tĩnh, Tiết Nhân Quý cũng giết Phan Lượng, Bùi Hành Kiệm dùng quân côn đánh gãy lưng Hàn Nhữ Thành.
Lý Trị đứng bật dậy, nắm lấy tai con gấu lớn, nhéo rất mạnh.
Vũ Mị đang bế Thái Bình, đặt thìa cháo bên miệng nó, nhưng lại chuyển sang đưa vào miệng mình, buồn cười nhìn Thái Bình đập đập hai tay tỏ ra bất mãn.
"Nói vậy là ba người đó đều không chấp nhận bị kiềm chế?"
Lý Trị gật đầu:" Ba người này đều biết bố trí của trẫm trong quân, kể cả Tiết Nhân Quý suốt ngày cũng những bộ tướng kia thao luyện, bọn họ đều không đề xuất ý kiến gì"
"Vậy mà đến khi thực sự cầm quân, lại đồng loạt làm ra hành động quyết liệt ấy, điều này chứng tỏ, bọn họ không chấp nhận khi cầm quân tác chiến, quyền lực không nắm trong tay chủ soái."
Vũ Mị bế Thái Bình vào lòng, Thái Bình vén vạt áo nàng, chui cái đầu nhỏ vào, nàng vừa đung đưa vừa nói:" Điều này chỉ có thể nói lên việc làm của ba người Vũ Văn Tĩnh, Phan Minh, Hàn Như Hành vượt qua mức độ nhẫn nại của tuyệt đại đa số tướng lĩnh quân đội.
"Hiện Anh công, Tô công đều đang ở Lạc Dương, bệ hạ sao không mở lòng đàm luận một phen với những vị lão soái ấy. Xem hành vi của ba người Vân Sơ có phải là chuyện thường thấy trong quân không, rồi hãng quyết định xử phạt."
Sự kiện này làm Lý Trị vừa xấu hổ vừa đau đầu, hắn cho rằng mình đã có bố trí hoàn mỹ, sau này không phải lo ngại chuyện tướng lĩnh cầm quân mang lòng dạ bất chính nữa, hình thành sự kiềm chế hữu hiệu lẫn nhau.
Ai ngờ vừa mới bắt đầu thì những người hắn gửi tới phân hóa quân đội không mất đầu cũng tàn phế cả đời. Nếu chuyện chỉ xảy ra ở một lộ quân, hắn đã nổi trận lôi đình, chủ tướng lộ quân đó chắc chắn giờ bị đưa vào chiếu ngục đợi hỏi tội.
Nhưng cả ba người cùng có hành vi giống nhau, hắn biết mình sai lầm rồi, còn mặt mũi nào đối diện với đám lão soái nữa.
"Trãẫm không được khỏe cho lắm."
Vũ Mị nhìn tay Lý Trị đang siết tai con gấu lớn, cúi đầu nói:" Nếu bệ hạ bất tiện, thần thiếp đi vậy."
Lý Trị gật đầu:" Để Thụy Xuân đi cùng."
Lần này Vũ Mị không trả lời, kéo rộng vạt áo để Thái Bình bú thuận tiện hơn.
Từ khi Vân Sơ nhìn ra cục diện trong quân, thì Vũ Văn Tĩnh đã là người chết rồi.
Lần này hoàng đế kéo tỉnh nhuệ tới Sơn Đông, Hà Bắc vốn chẳng phải là hành động tốt đẹp gì, tuy nói là có hàm ý vỗ về địa phương, nhưng hàm ý lấy quân đội cường đại để chấn nhiếp càng rõ ràng hơn.
Cho nên lần này lãnh binh, Vân Sơ thấy có khả năng gặp phải chiến sự rất cao, đã là chuẩn bị chiến đấu, thân là chủ tướng y không cho phép có tiếng nói nào khác trong quân.
Vân Sơ không dung Vũ Văn Tĩnh, Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm cũng sẽ không chấp nhận một tên trưởng sử hành quân có tiếng nói chính trong quân.
Đây không phải hành vi thông đồng, mà là lựa chọn nhất trí của tướng quân kinh nghiệm sa trường.
Ba người bọn họ đều quyết định diệt trừ ẩn họa này ngay trước vành mắt hoàng đế, như vậy tốt hơn nhiều lên đường rồi mới động thủ.
Đợi lên đường mới xử lý, nghe qua có vẻ sẽ dễ dàng hơn, tránh làm mất mặt hoàng đế, nhưng là lựa chọn rất tệ.
Động thủ ở Lạc Dương, nơi hoàng đế cảm thấy an toàn, hoàng đế sẽ không vì cảm thấy nguy hiểm mà vội vàng đưa ra quyết định sai lầm.
Ngoài ra còn cho hoàng đế đủ thời gian cân nhắc, tránh suy nghĩ lung tung.
Hiện giờ nhìn từ hành vi hai người còn lại, cách làm của họ rõ ràng rất chính xác.
Vân Sơ sau khi chém đầu Vũ Văn Tĩnh trước mặt vạn quân, đám bộ tướng không kẻ nào dám lên tiếng, y lại tiếp tục chọn ra 100 quân tốt cường tráng, làm thân quân của y, kiêm đao thủ phủ.
Mặc dù 100 quân tốt này thuộc các đoàn khác nhau, đã tự có vòng tròn riêng, nhưng dưới phần xa hoa tới ngang ngược của Vân Sơ, những người này trong thời gian ngắn đã lập nên mỗi quan hệ tương đối thân mật với y.
Mười quan tiền, trong mắt Vân Sơ không là gì cả, nhưng đủ mua lấy tính mạng của một trăm người này.
Huống hồ Vân Sơ còn hứa, đợi bình an vượt qua lần đông tuần này, những người biểu hiện ưu tú sẽ được chuyển nhà tới Trường An sống.
Lời hứa này vừa đưa ra, một trăm người hận không thể ngay lập tức có cơ hội chết vì Vân Sơ.
Tiếp đó một trăm người được trang bị khải giáp tốt nhất, vũ khí tốt nhất, chiến mã tốt nhất, khi y lần nữa gõ trống tụ tướng, nhìn một trăm đao thủ phủ uy phong lẫm liệt xếp hàng sau Vân Sơ, đám tướng lĩnh nhìn y với ánh mắt khiếp hãi.