Q5 - Chương 150: Lý Trị không còn giới hạn. (2)
Q5 - Chương 150: Lý Trị không còn giới hạn. (2)Q5 - Chương 150: Lý Trị không còn giới hạn. (2)
Không thể chỉ một mực gây áp lực, tuyên truyền cũng rất quan trọng. Bắt đầu có người trong quân truyền tai nhau, những phủ binh năm xưa đi theo Vân Sơ tới Liêu Đông tác chiến, bây giờ ai nấy đều sống thư thái ở Trường An.
Đi theo Lam Điền hầu, chẳng những có quân công, được phát tài, lại còn đảm bảo tương lai, đúng là sức hấp dẫn trí mạng.
Sau vài ngày tuyên truyền, Vân Sơ bắt đầu mạnh tay, loại bỏ quyền lực của các chiết trùng đô úy, giao cho các giáo úy, đoàn trường, lữ soái.
Làm như thế bởi vì vào thời khai quốc, những chiết trùng đô úy đều từ tiểu binh đi lên, từng bước dùng chiến công, dùng đầu người đạt được vị trí này.
Giống như Đinh Đại Hữu mà Vân Sơ quen biết trước kia, chỉ cần hắn cầm đao lên trận, đám bộ hạ phía sau lòng tin tăng ngùn ngụt, dù xông vào vạn quân cũng không chùn bước.
Đáng tiếc mười mấy năm rồi, Đinh Đại Hữu cường tráng như trâu vì nhiều năm chinh chiến để lại quá nhiều thương tích bệnh tật, sáu năm trước qua đời.
Vân Sơ tận mắt thấy người thay thế Đinh Đại Hữu, đó là một kẻ bé như chim sẻ, nhưng mà kêu rất to.
Vân Sơ không muốn những kẻ đó hại quân của mình.
Còn về có kẻ không phục thì dễ thôi, trong quân mà, vũ lực trên hết, Vân Sơ cho chúng cơ hội, kẻ nào không phục cứ khiêu chiến y, nếu được y thừa nhận sẽ có thể tiếp tục cầm quân.
Vân Sơ một mặt chỉnh đốn quân đội, một mặt chú ý động tĩnh trên triều, sẵn sàng đối mặt với sự đàn hặc của đám ngự sử ngôn quan, cũng như chất vấn của hoàng đế.
Kết quả tròn mười ngày qua rồi, Vân Sơ đã hoàn toàn khống chế đội quân này, phía hoàng đế thì không có động tĩnh gì cả, triều đường tương tự.
Khi lần nữa binh bộ thượng thư Nhâm Nhã Tương tới quân doanh Vân Sơ tuần tra thì Lý Tích, Tô Định Phương, Lương Kiến Phương cũng đi cùng, ai nấy mặt mày nghiêm túc.
Lý Tích ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trên đài điểm tướng, nói với Vân Sơ cưỡi ngựa phía dưới:" Bắt đầu đi."
Lần lượt trọng ky, khinh ky, bộ binh trọng giáp, thuẫn thủ, khiêu đãng binh, cung nỏ thủ dưới sự chỉ huy của cờ xí do Tô Định Phương vẫy ra, đội hình biến chuyển chính xác thuần thục.
Tô Định Phương nhìn đám bộ hạ của Vân Sơ mà hâm mộ, người cả đời cầm quân đánh trận như ông ta, bây giờ ngay cả quyền vào quân doanh cũng gần như không còn nữa. Hữu vũ vệ đại tướng quân, nghe thì oai phong lắm, nhưng chỉ nhận tiền thôi, ông ta vẫn mặc giáp đấy, có điều đeo bên hông là nghi kiếm chứ chẳng phải hoành đao, loại vũ khí đó nhẹ hều, chẳng chịu nổi một chém của hoành đao.
Đại Đường có tới bảy vị Hữu vũ vệ đại tướng quân, trong đó chỉ có một người là có tiếng nói thực sự, đã thế người đó còn là quan văn.
Trong gió thu tiêu điều, chòm râu trắng dài quá ngực của Lý Tích vô cùng bắt mắt, xem xong diễn trận, nói với Vân Sơ:" Đại Đường không còn kẻ địch nữa, cái thói trọng văn khinh võ xuất hiện rồi."
"Vân Sơ, giết tốt lắm, có cơ hội thì thay lão phu giết nhiều một chút, lần này ba người các ngươi đều không làm lão phu thất vọng."
"Lão phu cũng mong, các ngươi cầm quân cho tốt, để binh sĩ các ngươi luyện ra, tương lai cũng không làm các ngươi thất vọng."
Lão Lương không nói gì cả, mắt nhìn không chớp quân sĩ thao luyện phía dưới, đôi mắt đã mờ đục tựa hồ sáng lên đôi phần, thi thoảng nhìn bọn họ thực hiện những trận hình phức tạp không nhịn được vỗ tay khen hay, sau đó lại là nỗi buồn khôn nguôi ...
Đám người bọn họ không còn cơ hội nào cưỡi ngựa rong ruổi sa trường nữa ...
Khi Vân Sơ cho rằng chuyện ở trong quân tới đây là kết thúc, thì bốn thái giám đi vào đại doanh.
Một tên thái giám lấy ý chỉ hoàng đế ra, bắt đầu ê a tuyên đọc, Vân Sơ chẳng nghe lọt lấy một chữ, đợi hắn đọc xong thộp cổ nhắc lên:" Thứ hoạn quan các ngươi vào trong quân, muốn làm cái gì?"
Đám thái giám đó tất to gan, tuy bị Vân Sơ chộp cổ thở không được, ba thái giám khác không hề có ý giúp đỡ, đứng đó không nhúc nhích. Vân Sơ thất vọng, vì chỉ cần chúng có hành động phản kháng ngăn cản, y mượn cớ giết hết ngay, bây giờ không có cớ, đành buông tay:" Dẫn đường đi, bản hầu muốn diện thánh, ta không tin bệ hạ không phái ra được một trưởng sử hành quân, mà phải dùng đám gia nô các ngươi tới sỉ nhục ta."
Thái giám tuyên chỉ Vương Thắng ôm cổ ho hồi lâu mới nói;" Bọn nô tài không hề có ý giám thị quân hầu, bệ hạ phái bốn người nô tài tới là chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho quân hầu."
"Con mẹ nó, ngươi trêu lão từ đấy à!?"
Vân Sơ huýt sáo gọi con ngựa mận chín tới, cứ thế nhảy lên ngựa rời quân doanh, tiến thẳng tới hoàng thanh trong ánh mắt ngỡ ngỡ ngàng của tất cả.
Đợi Vân Sơ tới trước cung thành thì mặt trời đã lặn, đại môn cung thành đang lần lượt đóng lại sau tiếng hô dài của hoạn quan.
Tiết Nhân Quý cưỡi một con ngựa trắng ở phía trước, thất vọng nhìn cửa cung lần lượt đóng lại, thấy Vân Sơ cưỡi ngựa tới bên cạnh, siết chặt nắm đấm nói:" Không được lui."
Lúc này Vân Sơ đã bình tĩnh lại, vừa rồi chỉ là nhất thời nóng giận, y không hiểu, Lý Trị bây giờ quyền lực tới tột đỉnh, cần gì dùng trò hề thái giám giám quân.
"Nếu như bệ hạ không rút đám thái giám đó về, ta sẽ cáo bệnh, không nhận trọng trách nữa." Vân Sơ kiên quyết nói:
Tiết Nhân Quý khuyên:" Làm thế chỉ lợi cho Bùi Hành Kiệm."
"Lão Bùi không hồ đồ thế đâu, một khi thái giám giám quân thành thông lệ, sau này bất kỳ ai có chí khí sẽ không muốn cầm quân đánh trận nữa."
"Hai chúng ta còn còn giữ được tinh thần võ tướng, Bùi Hành Kiệm chỉ một mực muốn leo lên chức lễ bộ thượng thư, không muốn chọc giận thiên nhan đâu." "Sao ngươi cứ nắm vào Lão Bùi thế?" Vân Sơ bực bội:
"Ta cũng thường xuyên theo dõi ngươi, các ngươi đều không làm ta yên tâm."
Hai người không còn hứng thú nói chuyện nữa, mắt nhìn chằm chằm vào cửa cung.
Khi Bùi Hành Kiệm tới thi Vân Sơ và Tiết Nhân Quý đã đợi trước cung thành nửa canh giờ rồi.
"Hai tên ngu xuẩn các ngươi không tên tới." Bùi Hành Kiệm xuống ngựa mắng:" Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra vấn đề trong đó?"
Tiết Nhân Quý lạnh lùng nói:" Bất kể vì mục đích gì, mỗ không cho hoạn quan vào đại doanh của mình."
Vân Sơ cúng nói:" Có bọn chúng thì không có ta."
Bùi Hành Kiệm nóng nảy:" Nếu bệ hạ đồng ý không phái hoạn quan vào trong quân nữa, có phải khi đó phái ai tới thì các ngươi cũng đồng ý không?"
Vân Sơ và Tiết Nhân Quý nhìn nhau ngu người, gần như cùng lúc nhảy lên ngựa chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng muộn mất một bước rồi, cửa cung mở ra, tên béo Nhâm Nhã Tương đứng ở cửa cung hô to:" Bệ hạ có chỉ, tuyên Tiết Nhân Quý, Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm vào cung kiến giá..."